Thiên Ẩn Chi Hoán

Chương 19: Tìm đường sống trong cái chết

Trong đêm tối, một thân hình cô đơn đang lầm lũi bước đi. Trên tay hắn là một đứa trẻ, có lẽ vì quá mệt mỏi mà ngủ li bì. Chiến Thiên Thu như một con ruồi không phương hướng, tuyệt vọng đi khắp nơi tìm phương pháp cứu Dã Y. Cho đến khi hắn bước vào một vùng đất…

Trong một thế giới kỳ diệu, sẽ luôn tồn tại kì tích. Chiến Thiên Thu sau một đêm bỗng trở nên thông tuệ, đồng thời nắm giữ những kiến thức, cùng với những kỳ vật vô cùng hiếm thấy. Hắn đã tìm ra lời giải đáp cho câu đố vạn năm, nhưng lí do vì sao thì không ai biết được.

***

Dã Y thất thần ngồi im một lúc lâu. Sau đó, khuôn mặt non nớt như hạ quyết tâm, mở miệng hỏi.

“Con phải cứu cha mẹ, cho con biết con phải làm gì?”

Đào lão khẽ cười, sau đó trả lời.

“Vạn Ác Chi Nguyên”

“Hủy Diệt Chi Nhãn”

“Mỗi một thứ đều là tồn tại vô cùng khủng bố, có sức mạnh kinh thế, thuộc đẳng cấp bá chủ. Chúng ta hoàn toàn không có cách nào so sánh, càng miễn bàn đến việc khống chế chúng, thực lực chênh lệch thật sự là quá xa.”

“Ha ha, nhưng ta ngẫm lại người khác được truyền thừa một thứ, đã chết không kịp ngáp. Còn con, lại truyền thừa cả hai, thật không biết nói con may mắn hay xui xẻo.”

Đào lão cười to, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng. Sau đó tiếp tục nói.

“Nhưng nếu chúng ta để hai vị bá chủ này kiềm chế lẫn nhau thì sao?”

“Con sẽ càng chết thê thảm hơn khi chúng xảy ra tranh đấu.” Dã Y thuận miệng trả lời.

“Ha ha, đúng vậy. Nhưng nếu có thêm thế lực thứ ba tạo thành thế chân vạc thì sao?”

“Thế lực thứ ba? Ở đâu?” Dã Y ngạc nhiên hỏi.

“Chính là con.”

“Ông có lầm không? Chuyện này sao có thể?” Dã Y ngạc nhiên hỏi.

“Chính xác hơn là con sau khi đột phá Vô Dụng Thần Công cửu tầng.” Đào lão tiếp lời.

Dã Y há hốc miệng, nét mặt không thể tin tưởng.

“Ha ha, cha con đã khẳng định với ta như đinh đóng cột.”

“Cho nên bây giờ, việc con cần làm là tập trung toàn bộ sức lực tu luyện Vô Dụng Thần Công.”

“Sơn động này được bố trí theo như lời cha con dặn, ở đây tu luyện con sẽ mau chóng đạt đến tầng thứ chín. Nghiêm Hỏa sẽ hộ pháp cho con.”

“Ông sẽ đi đâu?”

“Đi chuẩn bị chiến trường cho ba vị bá chủ chiến đấu. Ha ha ha”

Thời gian thấm thoát trôi, chớp mắt đã qua một năm. Dã Y vẫn đang miệt mài tu luyện, thiếu niên đã đột phá đến tầng thứ chín của Vô Dụng Thần Công, đều mà cậu chưa bao giờ tin rằng mình có thể làm được.

Đúng như Đào lão đã nói, sơn động đã trợ giúp Dã Y rất nhiều, những chú ngữ được khắc khắp sơn động không những giảm thiểu những cơn đau cắt da cắt thịt, ngoài ra còn nâng cao tốc độ tu luyện của Dã Y lên gấp bội.

Còn Đào lão đã ra ngoài một năm, chưa một lần quay lại sơn động.

“Nghiêm Hỏa thúc, rốt cuộc ông nội con đã đi đâu?”

“Đi Bất Khả thành, con sẽ thức tỉnh Vạn Ác ở đó trước, nên phải chuẩn bị khá nhiều thứ.”

“Tại sao phải thức tỉnh Vạn Ác trước?”

“Diệt Thế sẽ gϊếŧ chết con ngay khi nó thức tỉnh.”

“Còn Vạn Ác sẽ ảnh hưởng tâm trí con, biến con thành cỗ máy gϊếŧ chóc. Nhưng trong ngắn hạn thì con sẽ không sao.”

Nghiêm Hỏa nằm dài trên đất, lười biếng trả lời.

“Ha ha, Dã Y. Ta đã về.” Tiếng cười quen thuộc của Đào lão vang lên.

***

Đào lão mang theo Dã Y, phi hành một mạch xuyên qua các giới vực, mất hai tháng để đến Bất Khả thành. Bất Khả thành là một thành nhỏ của Bạch Dung quốc, thuộc Đế Hoàng vực. Quốc vương của Bạch Dung quốc không quan tâm bất kì thứ gì ngoài hưởng lạc. Cả đất nước mục nát tận gốc, tội ác hoành hành khắp nơi, chiến tranh giành quyền thống trị xảy ra liên miên, đạo đức suy đồi tàn tệ.

Bất Khả thành nằm sát biên giới của Bạch Dung, nơi đây pháp luật chỉ là trò chơi, là nơi tập hợp của lũ đầu trộm đuôi cướp, là nơi ẩn nấp của những kẻ táng tận lương tâm nhất.

“Dã Y, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vạn Ác Chi Nguyên rất dễ.”

“Nhưng quá trình này sẽ không hề dễ chịu.”

“Con phải tuân thủ hai điều.”

“Thứ nhất, đi đến cùng.”

“Thứ hai, không xen vào.”

Đào lão nghiêm túc dặn dò. Sau đó hai ông cháu tiến vào Bất Khả thành.

Mang Dã Y vào một tiệm bánh mang tên “Thiên Thần và Ác Quỷ”, do một cặp vợ chồng làm chủ. Đầu bếp chính là người vợ, dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn như một thiên thần. Còn người chồng thì cao to, dáng vẻ bặm trợn, không ngừng la hét, ra lệnh cho đám phục vụ, thái độ lớn lối, như ác quỷ hiện thân.

Tiệm bánh buôn bán rất tốt, người ra vào liên tục. Tiệm bánh phục vụ rất nhiều loại bánh, nhưng nổi tiếng nhất là bánh nhân thịt thơm nức mũi. Dã Y ngồi mà chảy hết nước bọt, nôn nóng muốn ăn thử. Nhưng Đào lão chỉ cười cười, rồi gọi hai phần bánh ngọt. Mặc dù thèm thuồng, nhưng trải qua quá trình tu luyện một năm qua, tính cách Dã Y phần nào cũng trưởng thành hơn. Cậu nhóc im lặng không hỏi một câu.

Sau khi ăn xong, hai ông cháu rời khỏi tiệm bánh, vừa đi vừa nói chuyện.

“Con thấy hai vợ chồng họ thế nào?”

“Con thấy bình thường, có chuyện gì sao ông?”

Đào lão không trả lời, chỉ cười cười một cách bí ẩn. Tối hôm đó, ông mang Dã Y quay trở lại tiệm bánh, giờ đây đã ngừng bán. Nhưng vợ chồng chủ tiệm vẫn đang nói chuyện với một cô gái trẻ. Có vẻ họ đang tuyển thêm phục vụ cho tiệm bánh.

“Tiểu muội muội, chúng ta sẽ bao ăn ở, ngươi có thể ở lại tiệm bánh sau khi đóng cửa.”

Sau một hồi thỏa thuận, cuối cùng cô gái đã đồng ý. Nữ chủ tiệm mừng rỡ dẫn cô ấy vào nhà sau. Còn người chồng thì bắt đầu đóng cửa tiệm bánh.

Đào lão như một cơn gió, mang theo Dã Y lách vào nhà trước khi người chồng đóng cửa. Lạ lùng là hai vợ chồng chủ tiệm hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của ông cháu Dã Y, hai ông cháu tiến vào nhà sau.

Nhà sau là có một gian phòng rất lớn, được đặt rất nhiều kệ gỗ, trên kệ là những chai lọ bằng thủy tinh lỉnh kỉnh. Nữ chủ tiệm thò tay mở một lọ thủy tinh, lấy một ít thức ăn cho vào miệng, ăn một cách ngon lành.

Vừa nhai vừa nói với chồng.

“Chắc là đủ cho hai ngày.”

“Không, chỉ có một ngày. Đồ dự trữ đã hết.” Người chồng trả lời.

Sau đó, lấy một quả táo trên mâm thức ăn nhai ngấu nghiến.

Dã Y nhìn hai người ăn uống mà nổi giận đùng đùng, nếu Đào lão không ngăn cản, thì cậu nhóc đã hét ầm lên.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì dưới chân nữ chủ tiệm ta là cô gái trẻ, đang nằm ngủ mê mệt. Còn những thứ đặt trên kệ là bộ phận cơ thể người, tay chân, mắt mũi miệng, đầu người… được xẻ ra và ngâm trong nhữ chai lọ lỉnh kỉnh đó.

Thứ mà nữ chủ tiệm đang ăn chính là ngón tay út của một đứa bé. Còn người chồng đúng là đang ăn táo, nhưng quả táo được dùng để trang trí xung quanh cho một cái đầu người vẫn còn đang mở trừng mắt.

“Thịt vẫn đủ để bán ngày mai”



Bị Đào lão lôi ra ngoài. Dã Y tức giận hét ầm lên.

“Ông nội, con muốn gϊếŧ chúng, thả con ra.”

“Yên lặng, con không nhớ lời ta dặn à?”

“Nhưng…”

“Không nhưng gì cả, mau theo ta.” Đào lão trừng mắt.

Những ngày tiếp theo, Đào lão tiếp tục mang Dã Y đi khắp Bất Khả thành, buộc cậu bé phải chứng kiến những tội ác ghê tởm nhất. Ban đầu Dã Y còn phản ứng rất mãnh liệt, nhưng cảm giác đó dần dần nhạt đi, và nghiêng về... thích thú… từng chút từng chút một.

Đào lão đã nhận ra sự thay đổi của Dã Y, ông vẫn cắn răng buộc cậu nhóc chứng kiến những tội ác này, nhưng có lẽ ông không cần phải buộc… Cứ thế, hai ông cháu lang thang khắp mọi ngõ ngách của thành Bất Khả, chớp mắt đã hơn sáu tháng trôi qua, trạng thái của Dã Y đã hoàn toàn thay đổi so với ban đầu. Cậu nhóc đã có thể chứng kiến những câu chuyện ghê tởm này một cách hứng khởi, không có bất kì phiền lụy nào cả.

“Có lẽ đã đủ, giờ phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó.”

Đào lão thầm nghĩ, rồi tiếp tục mang Dã Y ra ngoài như thường lệ.

***

Cả hai đi vào một khu chợ đông đúc, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả phát ra hỗn loạn. Len lỏi trong khu chợ là những đứa trẻ không cha không mẹ, sẵn sàng làm mọi thứ để sống. Như thường lệ, không ai nhận ra sự có mặt của hai ông cháu Dã Y, cả hai đi theo một bé gái chừng mười tuổi gầy nhom, đen đúa, đang cố gắng bán những trái cây dại mà nó hái được.

Mớ trái cây được bán với giá rẻ mạc, đứa bé tiếp tục đi khắp chợ, sẵn sàng làm tất cả mọi việc, chỉ cần có người thuê. Nó làm từ sáng sớm đến tối mịt, khi không còn chút sức lực mới lảo đảo bước ra khỏi khu chợ, tiến về một khu nhà ọp ẹp cách đó cũng không xa.

“Lão già, chuyện hôm nay không có gì vui, ta muốn xem thứ gì đó hấp dẫn hơn.” Không biết từ khi nào, Dã Y lại nói chuyện với Đào lão một cách vô phép như vậy.

“Ha ha, cứ tiếp tục xem, con sẽ thấy sự thú vị ngay thôi.” Đào lão vẫn tiếp tục cười nói, như không phát hiện.

Bé gái trở về nhà, liền luôn tay chuẩn bị thức ăn cho một người đàn ông đang nằm bán thân bất toại. Miệng ông luôn chửi bới một cách nặng nề.

“Con khốn, ta không cần ai chăm sóc, hãy cút đi.”

Tiếng chửi rủa vang lên xa xả, khiến những người sống gần đó phải lắc đầu ngao ngán.

“Rất tốt, ta thích những cảnh tượng như vậy.” Dã Y nở một nụ cười tà dị, nhìn Đào lão nói.

“Đúng, càng lúc sẽ càng thú vị hơn.” Đào lão cũng cười mỉm đầy ẩn ý.

Theo sau bé gái không riêng hai ông cháu Dã Y, mà còn một người đàn ông trung niên, ăn mặc sang trọng, có vẻ giàu sang phú quý. Người đàn ông chứng kiến cảnh tượng đó, hơi nhíu mày, lân la hỏi chuyện hàng xóm của bé gái.

“Con bé thật sự tội nghiệp, ngày xưa cũng có một gia đình đầm ấm đó chứ. Nhưng ba năm trước, người cha tham gia quân dịch bị trọng thương, bị đưa về nhà với trạng thái bán thân bất toại. Người vợ có lẽ vì không chịu được vất vả, đã quyết định bỏ đi, và muốn mang theo cả hai đứa bé.”

“Nhưng con bé này lúc đó mới bảy tuổi, đã quyết định ở lại chăm sóc cho cha mình. Nó đã làm đủ mọi công việc, nhặt rác, người hầu, dẫn đường… tất cả để hai cha con sinh sống qua ngày. Thôn dân xung quanh đây cũng thương tình, thỉnh thoảng cho nó thức ăn, nhưng gia cảnh nó thật sự…”

“Nhưng cô bé hiếu thảo như vậy, tại sao người cha…” Người đàn ông hỏi.

“Cha nào không thương con, hắn làm vậy để con bé bỏ đi mà thôi. Nhưng không hiệu quả mấy.” Người hàng xóm tặc lưỡi nói.

Người đàn ông trung niên tiến về căn nhà, hắn quyết định giúp đỡ, đơn giản vì:

"Con bé đã không cố gắng móc túi ta."



“Ha ha, cảnh tượng thú vị chứ.” Tại một đỉnh núi, Đào lão hỏi Dã Y.

“Ngươi muốn chết?” Dã Y đáp lại với vẻ mặt điên loạn.

“Ha ha, Vạn Ác. Ngươi không che dấu nữa sao?” Đào lão cười ha hả.

Vạn Ác đã thức tỉnh từ khi nào? Theo dõi hồi sau sẽ rõ.