Vũ Vương như cũng cảm giác được, bàn tay sờ đến chỗ hai người giao hợp, tìm da^ʍ hạch kia niết nhéo.
“Ân ân a!” Kiều Sở Tâm kẹp chặt lại thả lỏng bụng nhỏ, nướ© ŧıểυ ấm áp không chịu khống chế mà phun tới, dính vào trên người hai người. “Nướ© ŧıểυ, nướ© ŧıểυ……” Thiếu nữ vô ý thức mà nỉ non nói, tao vị nướ© ŧıểυ tràn ngập. Lời này dừng ở lỗ tai Vũ Vương chuyển biến thành ý nghĩa khác —— cầu thao.
“Đồ đê tiện! Bổn vương còn chưa thỏa mãn ngươi?” Sắc mặt Vũ Vương sâm hàn, không đợi Kiều Sở Tâm phản ứng lại liền theo dâʍ ɖị©ɧ hai người luật động lên, côn ŧᏂịŧ mới phát tiết lập tức lại cương cứng, thậm chí càng ngạnh hơn với ban nãy. Hắn căn bản không thèm để ý thân thể tưới bị nướ© ŧıểυ, chỉ lo đè nặng nàng hung hăng thao lộng, tùy ý nàng khóc kêu rêи ɾỉ cũng không buông tha nàng, một lần lại một lần mà đem nàng đưa lên cao trào sau đó bắn tinh trong cơ thể nàng.
Lúc trước kịch liệt thao lộng đã khai phá nộn huyệt thiếu nữ, dù cho gian nan nhưng nàng ít nhiều vẫn có thể nuốt vào căn côn ŧᏂịŧ dị thường thật lớn của Vũ Vương.
“Không, ân a…… Không được nha ——” thiếu nữ nhịn không được lắc đầu, nhưng không ngăn cản được thế lực nam nhân thiên quân vạn mã.
Đang là đêm khuya, trong phòng Vũ Vương vẫn diễn ra xuân sắc liên tục.
Khăn trải giường ướt dầm dề bị nam nhân ghét bỏ mà ném trên mặt đất, Vũ Vương tùy tay cầm lấy áo choàng giá trị liên thành của mình phô ở trên giường, áo choàng đen làm đối lập ngọc thể trắng nõn bên dưới, nàng như dê con vô tội đợi làm thịt. Nếu giữa hai chân nàng không có dính đầy tinh đốm, huyệt khẩu mảnh mai vô ý thức mấp máy, từng chút từng chút mà phun ra hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ trắng đυ.c của nam nữ hòa quyện vào nhau, thì sẽ tạo nên một bức tranh không mất văn nhã, nữ sĩ lỏa đồ thanh diễm đến cực điểm.
Nam nhân đè nặng thiếu nữ trên giường thay đổi vài tư thế, tư thế sử dụng nhiều nhất đó là đâm từ phía sau. Tư thế này cơ thể thuận tiện hắn cắm đến càng sâu, hơn nữa có thể thưởng thức lưng thiếu nữ duyên dáng cùng eo nhỏ lắc lư, làm hắn rất vừa lòng.
“Điện hạ, không cần, ha…… Đã đầy, chứa không được…… Ưm, ưm…… A……” Kiều Sở Tâm khóc lóc xin tha, đã nhớ không rõ là lần thứ mấy bị bắn bên trong. Trận hoan ái này đã giằng co hồi lâu, Vũ Vương lại không có ý tứ buông tha nàng. Nam nhân thực tủy biết vị, gió mạnh kính vũ thao lộng không có gián đoạn chút nào, cự vật từ khi khai phá miệng tử ©υиɠ liền không ngừng lặp lại xâm chiếm hoa kính đã sớm bị hắn rót mãn nùng tinh màu trắng. Trường thương kia đã có thể hoàn toàn nhét vào trong cơ thể nàng cùng nàng hoàn mỹ phù hợp, mã mắt nhiều lần hôn môi đến đỉnh tử ©υиɠ thiếu nữ, mỗi khi khiến toàn thân nàng run rẩy, chỉ có thể hai mắt mê ly mà nghênh đón từng đợt kɧoáı ©ảʍ.
Này đến tột cùng là dược vật cỡ nào? Vì sao Vũ Vương qua lâu như vậy vẫn là dũng mãnh như thế?
Thiếu nữ đỡ lên bụng hơi hơi phồng, rêи ɾỉ khóc thút thít không ngừng, thân mình mảnh khảnh bị đâm cho run run lên, nam nhân bá đạo mà bắt lấy vòng eo nàng một tay có thể ôm hết, khiến nàng ghé vào trên giường giống như tiểu cɧó ©áϊ bị cưỡng bách động dục nâng lên cái mông bị thao, trên mông đào trắng nõn che kín chỉ ngân thâm sắc, do bị nam nhân cường lực va chạm cọ xát đến đỏ bừng. Cách cái bụng trắng nõn mềm mại, Kiều Sở Tâm đều có thể cảm nhận được dương cụ Vũ Vương hung hăng mà cắm vào sâu trong cơ thể nàng, cứng rắn qυყ đầυ như nhắm chuẩn bia ngắm, nhiều lần đυ.ng vào lòng bàn tay nàng gác trên rốn. cảm giác chất lỏng sền sệt ở tiểu huyệt quay cuồng quá mức rõ ràng, dưới động tác nam nhân mãnh liệt thao lộng, nàng thậm chí có thể nghe được thanh âm chất lỏng ục ục da^ʍ mĩ, xấu hổ đến lý trí nàng hỏng mất.
“Như vậy liền chịu không nổi, còn dám hạ dược với bổn vương sao?” Trong giọng nói Vũ Vương ẩn chứa mưa rền gió dữ, dưới háng càng thêm dùng sức mà hung hăng va chạm da^ʍ huyệt bị hắn thao chín. Côn ŧᏂịŧ đã quen thuộc địa phương cực lạc này, hận không thể chôn lâu dài ở bên trong ôn hương nhuyễn ngọc, hoa hồ nữ tử bị hắn căng ra trở thành hình dạng côn ŧᏂịŧ hắn, mỗi khi hắn rút ra đều lo chính mình phát, lưu luyến không rời mà giữ lại căn thô dài cự vật mang đến vô hạn kɧoáı ©ảʍ cho hoa kính.
“Không, ta không phải…… Điện hạ, ăn không vô, ưm a, không thể lại, ô ô, không thể lại bắn vào đi…… Bụng, ha a, bụng muốn, nứt vỡ……” Kiều Sở Tâm khóc đến thanh âm đều khàn khàn, nhiều lần cưỡng chế cao trào nàng sớm đã thất thần, thậm chí không cảm giác được đầu gối bị ma hồng bởi vì tư thế quỳ lâu dài.
“Da^ʍ phụ có mặt mũi gì mà xin tha với bổn vương?” Sắc mặt Vũ Vương vững vàng, vô tình mà nhéo da^ʍ hạch thiếu nữ bị dâʍ ɭσạи đến mập mạp hai cái, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nàng lại thất thanh thét chói tai. “Đã là mong muốn của ngươi, bổn vương ban thưởng nhiều hay ít, ngươi đều phải chấp nhận cho bổn vương!”
“Điện hạ, ta, a, ta ân a…… Ô ô, biết, ưm, biết sai rồi……” Kiều Sở Tâm khóc lóc xin lỗi chuyện ngay cả nàng cũng không biết rõ là chuyện gì, lại nghênh đón một đợt cao trào. Số lần nàng tiết thân rất nhiều so với Vũ Vương, càng ngày càng rút ngắn thời gian cao trào, mà Vũ Vương lại như càng đánh càng mạnh mẽ, thời gian mỗi lần thao lộng càng ngày càng dài ——
Cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị hắn làm chết…… Nghĩ đến đây, Kiều Sở Tâm bi thương, tiếng khóc càng thêm lớn tiếng.
Không nghĩ như vậy chỉ khiến nam nhân như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tính dục càng thêm ngẩng cao.
“Đã biết sai rồi, vậy thành tâm chuộc tội. Đợi bổn vương vừa lòng…… Tận tâm tận lực hầu hạ bổn vương.” Vũ Vương híp mắt nói, mãn hàm thâm ý mà mơn trớn gương mặt xinh đẹp của nàng, bắt lấy vυ' kiều nộn của thiếu nữ xoa bóp thưởng thức.
Kiều Sở Tâm sao có thể hiểu được trò chơi của nam nhân?
Thẳng đến rạng sáng, giọng Kiều Sở Tâm mất tiếng chỉ có thể khóc thút thít, bụng cao cao phồng lên như thai phụ hoài thai ba tháng, nàng mới được lặng lẽ đưa về sương phòng mình.