Lúc này Vũ Vương bỗng nhiên đè thật sâu da^ʍ hạch kia, khiến cho Kiều Sở Tâm lập tức đến cực hạn. Cả người nàng đà đà sách sách mà nghênh đón một đợt cao trào, bụng nhỏ đột nhiên buộc chặt, gắt gao cắn dị vật xâm lấn. Sâu trong cơ thể nàng như được làm từ vòi nước, phun ra một cổ dính nhớp âm tinh, tất cả tưới ở trên ngón tay kia.
Dùng một đầu ngón tay, nàng đã bị đưa lên cao trào. Đầu Kiều Sở Tâm hoàn toàn trống rỗng, thật sự không thể thong dong mà đối diện nan kham* như vậy.
(*) Nan nham: Khó lòng chịu đựng nổi
Cảm nhận được dị thường trong cơ thể nữ tử, động tác Vũ Vương dừng lại.
Hắn rũ mắt, tựa hồ là cảm thụ cùng tự hỏi.
“Ngươi nhẹ chút, được không?” Đợi cổ kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh sau khi đi qua, Kiều Sở Tâm mới tìm lại thanh âm chính mình, kiều mềm mà khẩn cầu nói. “Đừng làm đau ta.” Nàng không biết Vũ Vương lúc này còn có thể nghe được nhiều hay ít, nhưng nói ra rồi, cũng muốn chính mình dễ chịu một ít.
Nghe vậy, ngón tay ở trong cơ thể nàng chậm rãi khôi phục luật động, tựa hồ xác thật ôn nhu hơn chút.
“A!” Kiều Sở Tâm đột nhiên hô nhỏ một tiếng, nàng cảm giác được Vũ Vương lại cắm thêm một ngón tay! “Điện hạ, điện hạ……”
Đối mặt với nam nhân không rõ biểu tình, Kiều Sở Tâm chịu đựng cảm giác thẹn thùng, khó nhịn mà nhẹ nhàng nâng eo lên, phối hợp động tác hắn thọc vào rút ra, dần dần không hề áp chế rêи ɾỉ.
Vũ Vương chỉ dâʍ ɭσạи trong chốc lát liền rút tay ra. Ngón tay thon dài rời đi hoa kính âm áp kéo ra chỉ bạc thật dài, giống như một đôi tình nhân tư tư ngải ngải không tha chia lìa.
Cho dù nhìn không tới, hai người đều có cảm giác. Vũ Vương sớm đã nhịn không được, hắn cởi ra qυầи ɭóŧ chính mình, cự vật màu đỏ tím sớm đã trướng đến sinh đau, thoát ly trói buộc liền hưng phấn mà run run, nặng nề mà chụp đánh trên bụng thiếu nữ mềm mại.
Kiều Sở Tâm theo bản năng cúi đầu, liếc mắt một cái liền bị sợ tới mức hồn phi phách tán.
Không được, đồ vật kia của Vũ Vương thật sự quá lớn quá dọa người!
“Ngươi, ngươi quá lớn…… Điện hạ, không được.” Hồng triều trên mặt lui tán, thiếu nữ tái nhợt mà lắc đầu, con mắt sáng toát ra sợ hãi. Hạ thân hai người lúc này dính sát ở bên nhau, hai viên trứng trứng của Vũ Vương để ở lối vào tiểu huyệt, ngâm mình dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong, trường thương đặt từ âm phụ che kín lông tơ nhỏ vụn cơ hồ dài đến rốn nàng!
Huống chi đồ vật kia của Vũ Vương không chỉ có thô dài, nó chỉ nhỏ hơn cổ tay của nàng một vòng mà thôi. Gân xanh chi chít, nộ khí đằng đằng, như ác long một đầu sắp sông cuộn biển gầm.
Này căn bản là kích cỡ không xứng đôi!
Nếu để hắn cắm vào, nàng còn mạng sao? Trước mắt Kiều Sở Tâm tối sầm, quyết tâm lại dao động.
“Điện hạ, ngươi, ngươi thật sự không được!”
Thiếu nữ bị dọa đến nói năng lộn xộn, mà nàng đánh giá sai tính điên cuồng của nam nhân lúc này.
Không được? Tiện nhân dám can đảm nói hắn không được!? Tôn nghiêm nam nhân sao có thể dễ dàng bị giẫm đạp!
Nếu nói phía trước hắn là bóng đêm vô biên, vậy lập tức, hắn sẽ cắn nuốt hết thảy Quy Khư*.
(*) Quy Khư: sơn cốc không đáy
“Bổn vương sẽ để cho ngươi biết, bổn vương được hay không.” Vũ Vương cười lạnh một tiếng, trầm eo lấy duệ không thể đỡ khí thế một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà công hãm tiểu huyệt ướt dầm dề!