Chương 18 : Sau khi chết cô muốn an táng ở phần mộ tổ tiên nhà cậu nhỏ
Tác giả: Duật Thiên Sử
Edit by Laocuu
“Bác gái, bác cùng bác trai làm sao lại ở bên nhau, cũng là liên hôn ạ?” Vân Hi bắt đầu bát quái .
“Hai bác là do tổ tiên hai nhà đính hôn.” Hách Thanh Phương ôn hòa mà đáp.
Bọn họ năm đó là đính hôn từ trong bụng mẹ, tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn.
“Vậy ạ, thế thì bác biết bác trai từ nhỏ rồi!”
“Có thể nói như vậy.” Hách Thanh Phương gật gật đầu. “Như thế nào đột nhiên hỏi cái này?”
“Cháu chính là không hiểu, bác lớn lên đẹp như vậy, khí chất cao quý, lại đoan trang hiền huệ, còn sinh ra được người con trài tài giỏi như Cố Dực, bác trai lại không biết tốt xấu hái hoa ngắt cỏ bên ngoài? Thật sự là có phúc mà không biết hưởng!” Vân Hi hoàn toàn không thể lý giải mà cảm khái nói.
Không chú ý tới sắc mặt Cố phu nhân lập tức liền thay đổi, tiếp tục nói,
“Cháu thật sự cảm thấy nhân lúc còn sớm bác ly hôn đi, bác ấy đội nón xanh cho bác nhiều năm như vậy, bác không tức giận, không buồn bực, không cảm thấy trọng sao? Bác nên lấy lý do bác trai nɠɵạı ŧìиɧ, bên ngoài còn có một đông con riêng, khởi tố ly hôn. Trăm phần trăm có thể thắng kiện, đến lúc đó có thể chia được một đống tài sản, từ đây ăn sung mặc sướиɠ, sống cuộc sông muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”
Đột nhiên đón nhận ánh mắt của Cố phu nhân đang thở phì phò liền im bặt.
“Đừng có nói bậy!” Hách Thanh Phương tức giận đến không nhẹ, cầm bao, lập tức đi ra ghế lô.
“Bác gái, cháu thật sự chỉ nói suy nghĩ trong lòng, bác nên suy xét thật kỹ càng, dẫu sao bác vẫn còn trẻ, điều kiện tốt như vậy không cần thiết treo cổ trên một cành cây, vẫn là một cành cây lệch tán!” Vân Hi đuổi theo, tiếp tục thuyết phục nói.
“Cháu đừng đi theo bác, bác cũng không muốn suy nghĩ những lời cháu nói!” Hách Thanh Phương đã sắp tức chết rồi, cảnh cáo Vân Hi một câu xong, cũng không quay đầu vội vã rời đi
Vân Hi bất đắc dĩ mà nhìn cố phu nhân bóng dáng, có chút vô tội mà nói thầm một câu,
“Cháu chỉ nói lời trong lòng thôi, có trời chứng giám nha!”
“Cô nói gì mà khiến chị cả tức giận như bậy?” Phía sau truyền đến hỏi chuyện.
“Tôi chỉ có lòng tốt khuyên bác ấy ly hôn ông chồng lăng nhăng, không cần treo cổ ở một cái cây lệch tán mà thôi, bác ấy liền tức giận mà bỏ đi.” Vân Hi vô tội mà biện giải nói.
Giây tiếp theo đột nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên xoay người, liền nhìn đến ngọc thụ lâm phong cậu nhỏ đang đứng sau cô mấy mét, mà bảo tiêu phía sau cậu nhỏ lúc này không phải cúi đầu, chính là ngẩng đầu nhìn trần nhà, biểu tình khác nhau, thật giống như nhẫn cái gì, nhẫn thật sự vất vả.
“Cậu nhỏ, sao cậu cũng ở đây?” Vân Hi kinh hỉ mà nhảy đến Hách Chính trước mặt, kích động hỏi.
“Tôi có hẹn cùng bạn.” Hách Chính đáp.
“Nga, nga, vậy cháu không quây rầy cậu nhỏ, hẹn gặp cậu sau.” Vân Hi ngoan ngoãn mà vẫy vẫy tay cũng đáp.
Vừa muốn trở về ghế lô, lại nghĩ đến cái gì, dừng tiến bộ, quay đầu hỏi,
“Cậu nhỏ, chuyện cậu vừa nghe được đùng nói ra ngoài nhé?”
“Sẽ không!”
“Vậy là tốt rồi, cảm ơn cậu nhỏ!”
Hách Chính chưa nói cái gì, thu hồi tầm mắt, hướng phía trước đi đến.
Vân Hi nhìn Hách Chính bóng dáng, nhịn không được mắt lấp lánh nói,
“Cậu nhỏ thật đẹp trai!”
Bảo tiêu ở phía sau thiếu chút nữa liền cùng tay cùng chân.
Vì cái gì mỗi lần gặp được cô gái nhỏ này, cô ấy đều sẽ có một ít làm người không nhẫn được, khác hẳn với hành động của người bình thường!
Hơn nữa vừa rồi hắn không nghe lầm thì cô ấy đang khuyên Cố phu nhân ly hôn chồng mình.
Cô gái này là không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Vân Hi lấy được danh sách, chuyện thứ nhất chính là trở về viết thiệp mời, viết xong liền đem đến nhà họ Cố
Cố phu nhân không ở nhà, cũng không biết có phải hay không bị cô là cho tức giận nên đi ra ngoài. Nhưng Cố Dực thì ở nhà, phản ứng đầu tiên của Vân Hi là càng sợ cái gì cái ấy liền xảy ra, cô chột dạ phản xạ có điều kiện mà bỏ chạy.
“Đứng lại!”
“Anh Cố Dực, có việc gì sao ạ?” Vân Hi xoay người sang chỗ khác, cười tủm tỉm hỏi.
“Cô tới nhà tôi, còn hỏi tôi có việc gì sao?” Cố Dực đều chọc tức đến bật cười
“Tôi thật sự không có việc gì, chỉ muốn đến thăm bác gái thôi.” Vân Hi cười đáp.
Edit by Laocuu
“Lại đây ngồi.” Cố Dực hô.
“Không được không được, bác gái không ở nhà, tôi không muốn quấy rầy anh Cố Dực.”
“Người không quen còn tưởng là mẹ tôi mới là bạn trai cô, mỗi lần tới nhà của tôi đều tìm bà ấy!” Cố Dực tức giận mà phun tào nói.
“……” Vân Hi tức khắc một đầu hắc tuyến.
“Nhưng mà như vậy cũng tốt, về sau đỡ phải có chuyện mẹ chồng nàng dâu.”
“……%¥#¥*&……”” Vân Hi đã bị lôi đến nói không ra lời, chỉ có thể ngượng ngùng hướng tới sô pha đi đến.
Giây tiếp theo liền nghe được Cố Dực hỏi một câu,
“Nghe nói cô thuyết phục mẹ tôi cùng ba ly hôn?”
“Làm sao anh biết?” Vân Hi thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, một bên đỡ tay vịn, một bên buột miệng thốt ra hỏi.
Giây tiếp theo liền cảm thấy chính mình hỏi một câu ngu ngốc.
Đây không phải là chưa đánh đã khai sao!
“Tôi kiến nghị cô nên đặt tâm tư giao lưu tình cảm lên người bạn trai, mà không phải phá hư hôn nhân của ba mẹ bạn trai.”
“Hai chúng ta có gì để mà giao lưu, tôi nói anh cũng có nghe đâu!” Vân Hi phản bác nói.
“Cô chưa nói làm sao biết tôi không nghe.” Cố Dực dở khóc dở cười mà đáp.
“Chúng ta giải trừ hôn ước đi!”
“Trừ bỏ cái này.”
“Tôi chỉ nghĩ muốn cái này.”
“Vì cái gì chúng ta không thể không chia tay?”
“Bởi vì chúng ta mệnh tương khắc, không thích hợp kết hôn!” Vân Hi đúng lý hợp tình mà đáp.
Cố Dực cười.
“Tôi thật sự không lừa anh. Anh là Chòm sao Xạ Thủ, tôi là chòm cự giải, vốn dĩ liền tương khắc!” Vân Hi nghiêm trang mà giải thích nói.
“Vừa lúc, tôi liền thích khiêu chiến cuộc sống.”
“Không thương lượng?” Vân Hi buồn bực.
Bá đạo tổng tài đều là như vậy gàn bướng hồ đồ sao?
“Không thương lượng!” Cố Dực gật gật đầu.
“Tôi còn có thể nói cái cm gì!” Vân Hi phun tào nói, đứng dậy muốn đi.
“Con gái đừng nói thô tục!” Cố Dực nhíu mày.
Vân Hi dừng bước, xoay người đối mặt Cố Dực, vẻ mặt nghiêm túc mà thuyết phục nói,
“Cố Dực, tôi thực sự không lừa anh, hai chúng ta thật là bát tự tương khắc. Anh muốn cưới tôi, chẳng những đối với sự nghiệp, gia đình của anh không có bất luận cái gì trợ giúp, còn sẽ cửa nát nhà tan!”
Cô cũng không nói quá, chỉ là tránh nặng tìm nhẹ, bởi vì chết chính là cô!
“Còn gì nữa?”
“Như vậy không đủ nghiêm trọng sao?”
“Tôi sẽ lo cho cô chu toàn! Cô không cần buồn lo vô cớ!”
“Nếu là tôi cho anh đội nón xanh, anh sẽ không so đo và lo cho tôi đúng không?”
“Tôi sẽ làm cô chết không có chỗ chôn thân!” Cố Dực nhìn chằm chằm Vân Hi, sắc mặt trầm xuống.
“Tôi liền nghĩ sao anh có thể nhẫn như vậy, cũng không phải ninja rùa!” Vân Hi nhịn không được nhìn một cái xem thường.
“Tôi không biết vì sao cô lại có ý tưởng kỳ quái như vậy, nhưng mà trước lễ đính hôn của chúng ta nên thu hồi lại. Cũng không cần lại làm vô vị giãy giụa, chỉ cần tôi nhận định cô là người củ Cố Dực, cho dù cô có chết cũng chôn ở phần mộ tổ tiên nhà tôi!”
“Vậy phần mộ tổ tiên nhà anh có cùng chỗ với nhà cậu nhỏ của anh không?” Vân Hi chần chờ hỏi