Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 118: Dị năng của em rất lạ

Trần Sơ dịch chuyển không gian hai lần liên tiếp, sau khi chắc chắn rằng mình đã đứng rất xa đường ven biển thì mới dừng lại.

Sau khi ngừng thay đổi không gian, cả ba cũng không đứng im tại chỗ mà tiếp tục đi ngang đi dọc qua những con đường phức tạp do Thanh Không chỉ dẫn, sau đó trốn vào một căn nhà trống.

Làm vậy để tránh hội đại tư tế phán đoán được vị trí hiện giờ của cả nhóm thông qua năng lượng không gian còn sót lại. Còn về Phi Sương và Hổ Kình, ba người cũng không đi tìm họ vì mục tiêu của đại tư tế và xác ướp là Trần Sơ và Lâm Xuân nên hai bên cứ cách xa nhau thì sẽ an toàn cho hai người họ hơn.

“Hình như anh vừa thấy đại tư tế.” Tình cảnh khi nãy hỗn loạn quá, Thanh Không chỉ thấy loáng thoáng trên mặt biển xuất hiện thêm một người mới chứ anh không nhìn rõ được vẻ ngoài. Nhưng đầu kia của vùng nước là kết giới không gian, tự dưng có linh thể hiện hình ở nơi đó, cũng chỉ có đại tư tế mà thôi.

“Hắn đấy.” Trần Sơ xác nhận suy đoán của Thanh Không.

“Một người đã không đánh lại được rồi mà lại thêm người nữa.” Thanh Không vốn dĩ không muốn hỏi nhưng giờ chẳng kìm được nữa: “Sao em lại đắc tội với hắn thế?”

Trần Sơ cười khổ: “Nói thật, em cũng không biết.”

“Ừm… Em vào trong xem có gì ăn không.” Nói xong, không đợi hai anh đáp lại, Lâm Xuân đã chạy biến đi.

Cả hai thấy vậy thì sững lại, thầm nghĩ trong đầu, đang phút nguy hiểm như thế này mà Lâm Xuân còn nghĩ đến ăn, tâm lí vững vàng thật đấy.

Vậy nhưng hai anh cũng không cản, bởi vì sau khi vào cả hai đã kiểm tra hết rồi, căn nhà không có gì nguy hiểm.

Hai người tiếp tục thảo luận, Thanh Không nói ra phát hiện của mình: “Trong người xác ướp phong ấn một thứ gì đó.”

Trần Sơ nhớ đến dị năng hệ hỏa khủng khϊếp bỗng dưng lan tỏa trong cơ thể Lâm Xuân: “Năng lượng đấy mạnh lắm, dễ dàng đốt cháy được phòng ngự của em.”

Trần Sơ là người dị năng cấp SS, khả năng hồi phục của anh rất mạnh, thế mà bây giờ bàn tay anh hẵng còn hằn rõ vết cháy đen.

Thanh Không cau mày: “Giờ có thể giải được vì sao dưới nước lại có xác ướp, rõ ràng kẻ đó là người dị năng hệ thủy, khả năng hắn phải ngủ sâu dưới biển vì phong ấn năng lượng hệ hỏa. Nhưng dù vậy, hình như hắn cũng không thể phong ấn được hoàn toàn, thành ra trong suốt năm qua, nước trong cơ thể hắn đã bị khô kiệt do dị năng hệ hỏa gây ra nên hắn mới thành xác ướp thế này. Dị năng hệ thủy mạnh đến như vậy, thậm chí còn có cả vùng biển mênh mông mà vẫn không thể phong ấn được, rốt cuộc là thứ gì đây?”

Nghe phân tích của Thanh Không làm Trần Sơ nghĩ đến một người, Miêu Ca Vân.

Miêu Ca Vân luyện mình thành vua cổ, ngủ li bì dưới quan tài đất chôn sâu trong lòng trại Miêu để phong ấn dịch bệnh.

Bệnh dịch, bản đồ địa mạch, năng lượng hệ hỏa.

Trần Sơ thất thanh: “Vật phẩm tai họa?”

Thanh Không nhìn anh: “Em nói gì?”

Anh than thở: “Hồi trước ở trại Miêu, bọn em nhận được một tin. Thế giới này tan vỡ hình như có liên quan đến vật phẩm tai họa. Trước khi nổ tung, lắm kẻ mạnh đã có hành động tự giải thoát, còn một nhóm người lại lấy thân mình để làm nơi phong ấn những món vật phẩm tai họa. Bản đồ địa mạch trước đó, dịch bệnh trong trại Miêu cùng với năng lượng hệ hỏa kinh khủng cũng đều như vậy.

Dịch bệnh?

Thanh Không chợt nghĩ đến năng lượng màu xanh đen trên tay Lâm Xuân: “Nó ở trong người Lâm Xuân?”

Trần Sơ lắc đầu: “Không anh, nó vẫn ở trong trại Miêu, được thầy tà thuật phong ấn. Dịch bệnh trên người Lâm Xuân là chuyển từ em qua.”

Thanh Không cũng không nói gì khi nhìn gương mặt tự trách của Trần Sơ, anh có thể hiểu được tình huống lúc bấy giờ. Có lẽ Trần Sơ đã dính phải dịch bệnh trong lúc chiến đấu, còn Lâm Xuân đã sử dụng cách thứ nào đó để dời nó sang cho mình.

Mặc dù anh vẫn luôn nghĩ dị năng của Lâm Xuân rất đặc biệt, giờ nhìn lại thấy nó còn đặc thù hơn cả anh. Vật phẩm khủng bố mà còn khóa lại được, đây không phải một sức mạnh bình thường. Dẫu sao, những người có thể phong ấn các vật phẩm thảm khốc đều là sự tồn tại giống như đại tư tế và xác ướp vừa rồi.

Thanh Không suy ngẫm một lát rồi nói thêm: “Nếu là vật phẩm tai họa, thế thì năng lượng hệ hỏa cũng dễ đoán thôi, nó sẽ liên quan đến lửa… Hỏa hoạn? Có lẽ không phải, dù hỏa hoạn là tai nạn nhưng nó không thể gây ra thiệt hại như động đất được. Núi lửa phun trào? Không có nhiều người sống gần núi lửa nên chắc cũng không. Chắc chắn là thiên tai, một thiên tai cực kì nguy hại, mà còn dính dáng đến lửa.”

Trần Sơ cũng suy tính theo những phân tích của Thanh Không, bỗng nhiên, cả hai cùng ngước lên nhìn nhau, đồng thanh nói: “Hạn hán!”

Tuy rằng bây giờ Trái Đất không cần phụ thuộc vào điều kiện tự nhiên để sống nữa nhưng hạn hán vẫn là một thảm họa. Một khi hạn hán xuất hiện, mùa màng thất bát, vật giá leo tháng, rừng rậm khô héo, động vật chết đói, băng tan… cùng một loạt các tiềm tàng về sau.

“Hạn hán gì cơ?” Lúc này, Lâm Xuân đang đi từ trong ra ngoài, cô đã thay trang phục mới, đổi thành chiếc váy cổ trang màu xanh da trời, nhìn đã biết là bộ đồ được tìm thấy ở trong nhà.

Hai anh sững lại khi thấy cô mặc như thế này, sau đó dường như hiểu được điều gì đó nên ai cũng mang những nét mặt khác nhau.

Thanh Không vô cảm nhìn đi chỗ khác còn Trần Sơ lại ngượng ngùng quay người, không dám nhìn Lâm Xuân. Dù chỉ là bất đắc dĩ, nhưng quả thật anh đã…

*

Có một pho tượng cổ đứng sừng sững giữa trung tâm Xích Thủy.

Một con cá lớn không rõ chủng loại bất ngờ nhảy ra khỏi mặt sóng, một người ngạo nghễ đứng trên lưng con cá. Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, mái tóc bay phấp phới, thân hình cường tráng, nom cực kì bá đạo.

Đại tư tế nhìn qua: “Xấu kinh tởm!”

Đầm Nước cười khẩy: “Cần ta ngưng tụ nước thành gương cho ngươi ngắm bản thân không?”

Pho tượng đó chính là thành chủ của Xích Thủy, chúa tể của đại dương – Đầm Nước.

Đại tư tế lườm hắn: “Căng nhất nửa tiếng đồng hồ, ngươi sẽ về làm cái xác khô.”

Đầm Nước: “Cũng đỡ hơn cái đứa không thấy rõ mặt mày.”

Đại tư tế: “!!!”

“Thôi, thế giới cũng toác rồi, còn ở đây cãi nhau làm gì.” Đại tư tế lắc đầu bật cười, thấy mình thấy tẻ nhạt làm sao.

Khuôn mặt Đầm Nước cũng nặng nề hẳn đi: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đại tư tế nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi: “Thầy chiêm tinh an bài, đáng lẽ người phải rõ hơn ta chứ?”

Năm đó hắn là kẻ phản diện còn Đầm Nước đứng về phe thầy chiêm tinh, sao lại không biết gì hết vậy.

Đầm Nước: “Ta đang hỏi về đứa trẻ của phong chủ.”

Năm ấy, thế giới sắp vỡ nát, hắn đã được gặp phong chủ, vậy mà không biết cô ấy đang mang thai.

Đại tư tế buột miệng kháy khịa: “Ngươi cũng thấy lạ đúng không, thế giới sắp bị diệt vong rồi mà còn có hơi sinh con.”

Đầm Nước không chịu được: “Ta đang hỏi có chuyện gì xảy ra với thằng bé? Nó giống hệt với người Trái Đất vậy. Ngươi cứ lải nhà lải nhải như bà cụ.”

Nếu lũ chó các ngươi không nhốt ta đây hơn hai nghìn năm thì ông đây đã chả lắm lời như vậy.

Đại tư tế hừ hừ hai tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết cụ thể ra sao, chắc là đã dùng thủ đoạn nào đó để Trần Sơ sinh ra ở Trái Đất.”

Đầm Nước “Ồ” lên: “Hắn sẽ giúp chúng ta à?”

Đại tư tế: “Không biết.”

Đầm Nước nhìn hắn.

Đại tư tế chả biết phải làm sao: “Nếu không được thì ta đe dọa nó.”

Đầm Nước: “Uy hϊếp kiểu gì?”

Đại tư tế: “Gϊếŧ sạch người Trái Đất đặt chân vào đây?”

Đầm Nước: “Thế nếu nó giả vờ đồng ý thì sao?”

Đại tư tế rơi vào thinh lặng mãi rồi chợt thở dài: “Dù sao cũng phải đánh cược một lần, chứ không sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Đầm Nước nhìn hắn, dị năng trên người bỗng nhiên trào ra, điều động nguyên tố thủy trên bầu trời Xích Thủy, để khi ánh nắng xuyên qua hiện ra muôn màu muôn vẻ. Thoáng chốc, cầu vòng trải dài toàn bộ chân trời đã hé lộ giữa không trung.

“Toàn dân Xích Thủy nghe lệnh, có người ngoại lai xâm phạm, lục soát thành phố!” Đầm Nước ra lệnh.

“Tuân lệnh thành chủ!” Lời đáp vang dội cất lên từ khắp các ngõ ngách.

Trong chốc lát, hàng vạn người dân lộ diện, tất cả linh thể đều ra khỏi nhà, đang trên đường tìm kiếm kẻ ngoại lai.

– Có chuyện gì thế? Vừa rồi có tiếng gì vậy?

– Vl, sao tất cả linh thể lại ra ngoài? Trong hướng dẫn không nói Xích Thủy sẽ có cảnh như thế này mà?

– Cầu vồng là sao?

– Đừng gϊếŧ em, em đầu hàng, đầu hàng…

Nội thành Xích Thủy loạn cào cào, toàn bộ linh thể chạy ra lùng sục từng nhà, trên đường cứ thấy người lạ là bắt cho bằng sạch. Rất nhiều người dị năng vừa mới vào còn chưa hiểu mô tê gì đã bị trói gô lại.

Gần nhà hội Lâm Xuân ở cũng có biến động.

Thanh Không chỉ ra: “Hình như bọn họ đang khám xét thành phố, chắc có liên quan đến tiếng nói vừa rồi.”

Khi nãy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện cầu vồng khổng lồ, và ngay sau ấy là thanh âm vang vọng khắp thiên hạ.

Trần Sơ nhìn ra ngoài rồi chợt bay ra khỏi nhà, lát sau đã bắt một linh thể về, đè lại, nói với Lâm Xuân: “Em hỏi đi.”

“À.” Lâm Xuân vội lấy thước của bậc hiền triết ra: “Biết buổi trưa tôi ăn gì không?”

Tất nhiên linh thể không biết rồi, cứ nhìn cô với vẻ mịt mờ.

Thanh Không nhìn cô bằng biểu cảm em có bị điên không hả, hỏi vớ vẩn gì thế, linh thể không gian con biết em ăn trưa món gì thế quái nào được?

Vô học, phạt mười thước.

Sau khi kĩ năng được kích hoạt, Lâm Xuân hỏi tiếp: “Mọi người đang làm gì vậy, sao bên ngoài loạn thế?”

Linh thể phát cáu: “Các ngươi là lũ ngoại lai, thành chủ đã thông báo lệnh truy nã, các ngươi sẽ bị bắt nhanh thôi.”

Lâm Xuân vỡ lẽ, ngẩng đầu nói với hai anh: “Hình như thành chủ ban bố lệnh truy nã, muốn bắt toàn bộ người từ bên ngoài vào.”

Thanh Không hiểu ra, kinh ngạc nhìn Lâm Xuân, cô còn giao tiếp được với linh thể?

Sắc mặt Trần Sơ tối lại: “Chắc chắn người ở dưới nước đấy là thành chủ, xem ra là quyết tâm phải bắt được bọn mình đến cùng rồi.”

Dứt lời, anh bóp nặng tay, linh thể bị anh đánh tan tác trong loáng chốc, hóa thành viên đá sức mạnh hệ thủy.

Đá còn chưa rơi xuống mặt đất, Sadako đã sà tới, cuốn bay nó đi.

Thanh Không dằn lại con tim hoảng loạn của mình, hỏi: “Làm sao bây giờ, cứ trốn thế này cũng không được lâu đâu.”

Anh vừa nói xong, cổng nhà đã bị đá phăng đi, đội tuần tra Xích Thủy tới rồi.

Trần Sơ phản ứng nhanh, lách mình ngăn cản, gϊếŧ sạch bốn năm linh thể chỉ trong đúng một chiêu. Ngặt nỗi toàn bộ linh thể của Xích Thủy đã ra ngoài, số lượng vô cùng đông đảo, dù anh có đỉnh như nào đi nữa cũng không thể chặn hết được, vẫn có linh thể lọt vào.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Xuân là rút thẻ anh hùng vương giả, nhưng hệ thống không có điểm công đức nên chẳng lấy được.

Gượm đã, mình có dị năng hệ thủy cơ mà, bốc thẻ làm chi nữa.

Lâm Xuân đương định dùng dị năng hệ thủy thì thấy Thanh Không bỗng tiến lên phía trước một bước, anh tháo kính xuống, wink mấy cái với linh thể đang bổ nhào đến, mắt phải chớp chớp, thế là linh thể đã hóa đá.

Thanh Không – người luôn thấy độn thổ vì cái dị năng này, nhất quyết có chết cũng không dùng nó bây giờ lại đang sử dụng cực kì mượt mà.

Không thấy linh thể vọt vào nữa, anh mới thở phào, vừa quay người lại đã bắt gặp gương mặt chết sững của Lâm Xuân.

Thanh Không: “!!” Bị nhìn thấy rồi.

Lâm Xuân: “Anh…”

Thanh Không: “Nín!!!”

Hóa ra đôi mắt của Thanh Không còn có tác dụng này, hóa đá luôn, dị năng khủng quá, nhưng mà ố dề thật, mắc cười vãi, há há há~~~. Không được, mình phải nhịn, ha ha ha, xin lỗi anh nhá, em không thể chịu được, ha ha ha~~~

Thanh Không vẫn có thể đọc được suy nghĩ của người khác dù đối phương đã câm miệng nên bây giờ anh chỉ muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Lúc này, Trần Sơ đã dọn sạch linh thể tiến vào nhà, đồng thời cũng bố trí kết giới hệ gió ở trước cổng. Anh ngoảnh lại nói với hai người: “Ở đây đợi đi, em ra ngoài xem thế nào đã.”

Nói xong, anh im lặng trong tích tắc rồi cất lời với Lâm Xuân: “Nếu nửa tiếng nữa anh vẫn chưa về hoặc bọn em gặp nguy hiểm thì em dẫn Thanh Không ra ngoài nhé.”

Thanh Không phát giác ra ẩn ý ngay tức khắc: “Là sao, chẳng lẽ Lâm Xuân còn có thể trực tiếp rời khỏi không gian con?

Nghe anh nói vậy, gương mặt Lâm Xuân tối sầm lại, Sadako chỉ có thể gánh thêm một người, thành thử trong cả ba sẽ phải có người ở lại nơi đây.

Cô không muốn bất cứ bị mắc kẹt ở Xích Thủy, nhưng cô hiểu rằng bây giờ mà ở lại cùng nhau là tất cả sẽ chết hết. Cô không biết phải làm sao, chỉ đành mím môi không nói câu gì.

Trần Sơ an ủi: “Em đừng lo, đại tư tế không gϊếŧ anh đâu.”

Nếu đại tư tế muốn anh chết thì lúc nãy đã không cứu anh rồi.

Thanh Không nhìn Trần Sơ: “Anh tán thành, anh nghĩ có lẽ hắn tìm em vì chuyện nào đó, mặc dù không rõ là chuyện gì.”

Trần Sơ nhìn về phía anh.

Thanh Không nói ngay: “Nói trước thế, để lỡ em biết thì cũng đừng kể cho anh nghe.”

Chưa cần nghe đã biết nó rất rắc rối rồi.

Trần Sơ mỉm cười rồi gật đầu.

“Đi đây.” Nói rồi anh hóa thành cơn gió bay ra ngoài.

Thanh Không đợi Trần Sơ bay đi rồi mới quay lại định an ủi Lâm Xuân, ai ngờ đã thấy cô ngồi trên ghế rót nước cho mình, nom thư thái phết.

Linh trà uống ngon thật. Thậm chí còn so sánh vị trà nữa chứ.

Tình nghĩa giữa em và Trần Sơ chỉ đủ để em lo lắng trong một giây thôi sao? Vừa quay đi em đã lật mặt rồi?

Nhận thấy ánh nhìn của thanh Không, Lâm Xuân chủ động giải thích: “Anh yên tâm, em vừa xem bói rồi, quẻ bảo mình không sao đâu.”

Thanh Không: “Em chỉ xem được vận xui thôi mà?”

Lâm Xuân: “Đúng rồi, nên em có bói được gì đâu.”

Thanh Không: “Em vừa mới nói… Hiểu rồi, vì chỉ xem được xui xẻo nên nếu không bói ra thì đó là may mắn.”

Lâm Xuân tán dương: “Thông minh quá!”

Thanh Không đeo kính lên, nói lời thành thật: “Dị năng của em rất lạ.”

Lâm Xuân: “Dị năng của anh cũng lạ lắm luôn.”

Gương mặt Thanh Không tối hù trong phút chốc.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Không: Cô mới lạ đấy, cả nhà cô cũng lạ luôn.

Hết chương 118.