Khi Tần Tĩnh thấy ông ta đột ngột xuất hiện, nếp nhăn giữa lông mày bà lại sâu thêm một chút, muốn hỏi anh vì sao lại tới trường, cô quay đầu và thấy biểu hiện như thở phào nhẹ nhõm của Triệu Anh, sau đó nhìn Triệu Luyến Kiều, khi gặp Kiều Kiến, cô ta cũng lộ ra sự hào hứng không giống bình thường.
Giống như... nhìn thấy được sự ủng hộ, nhìn lại Kiều Trăn Trăn, từ sự bình tĩnh lúc nãy, cô bỗng trở nên cảnh giác hơn nhiều, Tần Tĩnh dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
Sự xuất hiện của Kiều Kiến khiến không khí trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, ôn ta hơi ngượng ngùng mà mở lời: "Tôi đến không đúng lúc à?"
"Không, không hề, mời giám đốc Kiều vào." Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng mở lời trước.
Kiều Kiến cười cười: "Hôm nay tôi chỉ là ba của Trăn Trăn thôi, thầy Chu không cần khiêm tốn như vậy."
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu, nhìn quanh mọi người một cái, quyết định không quan tâm nữa: "Vì giám đốc Kiều cũng đã đến, mọi người cứ tự thương lượng với nhau đi, tôi đến lớp học xem thử mấy đứa nhỏ học hành sao rồi."
Nói xong, ông ta liền tìm cớ để ra ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm vừa đi, bầu không khí càng trở nên trầm lặng, Kiều Kiến ho khan hỏi Tần Tĩnh: "Tình hình bây giờ như thế nào rồi?"
Triệu Anh vội vàng mở miệng: "Chị ấy muốn Luyến Kiều chuyển trường, nếu không chị ấy sẽ không đồng ý từ bỏ việc kiện tụng..."
Lời đang nói ra giữa chừng liền bị Triệu Luyến Kiều chặn miệng lại, bà ta cũng không nói gì nữa.
Kiều Kiến im lặng vài giây, nhìn về phía Tần Tĩnh: "Sắp phải thi đại học rồi, việc chuyển trường lúc này ảnh hưởng rất nhiều đến việc học, tôi nghĩ không thích hợp lắm đâu."
"Lúc ông yêu cầu trăn Trăn nghỉ học sao không nghe ông nói đến chuyện có phù hợp hay không?" Tần Tĩnh đáp lại.
Kiều Kiến tức giận liền nhăn mày: "Đó là hai vấn đề khác nhau."
"Sao lại là hai vấn đề khác nhau được?" Tần Tĩnh đáp trả.
Thấy bà muốn cãi nhau với mình trước mặt Triệu Luyến Kiều và mẹ cô ta, Kiều Kiến nhấp môi rồi mở miệng: "...Trăn Trăn học không tốt, tiếp tục học cũng chỉ lãng phí thời gian, tôi nghĩ chi bằng tận dụng cơ hội này để cho con bé đi du học có gì là không tốt?”
“Lần này tôi đứng thứ hạng cao hơn Triệu Luyến Kiều.” Kiều Trăn Trăn, sau một thời gian dài yên lặng, bất ngờ nói.
Tần Tĩnh nhanh chóng gắn kết: “Vậy thì việc Triệu Luyến Kiều tiếp tục học càng thêm phí thời gian phải không? Dù sao nhà cô ta cũng có tiền, đủ trả tiền bồi thường vì tổn thất tinh thần lên tới một trăm ngàn, nên thôi cứ cho cô ta nghỉ học ở trường rồi cho đi du học không phải tốt hơn sao?.”
“Các người…” Kiều Kiến ngay lập tức tức giận bởi sức ép của hai người. Nhìn Triệu Luyến Kiều và Triệu Anh đang giữ im lặng với đôi mắt đỏ hoe, ông ta càng không chịu nổi mẹ con Tần Tĩnh.
Nhưng dù không chịu nổi, nếu Tần Tĩnh thật sự kiên trì muốn như thế, ông ta cũng không thể làm gì hơn. Kiều Kiến suy nghĩ vài phút, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi chỉ đưa ra gợi ý thôi. Nếu cô thật sự kiên trì muốn ép con bé bỏ học, tôi cũng không còn cách nào.”
“Chú Kiều…” Nghe thấy ông ta nói như vậy, Triệu Luyến Kiều liền hoảng sợ nhìn về phía ông ta.
Sợ rằng cô sẽ vô tình tiết lộ mối quan hệ của họ trong lúc hoảng loạn, Kiều Kiến lập tức trở mặt nghiêm túc: “Cháu cũng không còn nhỏ nữa, những lỗi lầm mình gây ra, cần tự mình chịu trách nhiệm đi là vừa, biết chưa? Nếu còn cố chấp như vậy, bọn chú thực sự sẽ kiện cháu đấy.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Luyến Kiều bị ông ta đe dọa như vậy, cảm giác xấu hổ vượt qua nỗi sợ hãi, cuối cùng cô ta đỏ mặt cúi đầu, nhìn thấy không còn lối thoát, cô ta đột nhiên vươn tay ra và...Triệu Luyến Kiều bỗng nhiên tóm lấy cổ tay Triệu Anh. Triệu Anh liền thốt lên vì đau, Kiều Kiến lập tức quay lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy ông ta lo lắng cho bà ta, hai tay Tần Tĩnh từ từ nắm thành nắm đấm.