"Kiều... Trăn... Trăn..." Triệu Luyến Kiều nghiến răng nghiến lợi.
Kiều Trăn Trăn lạnh lùng nhìn cô ta: "Nếu không muốn bị trả đũa, tốt nhất là cậu nên giữ im lặng, điện thoại của cậu đã bị mưa làm ướt, không thể để lại dấu vân tay, cậu không có nhân chứng hay vật chứng, nhưng Trì Thâm có nhân chứng. Đương nhiên, cậu cũng có thể nói là hai chúng tôi thông đồng, nhưng còn động cơ thì sao?"
Cô tiến đến gần một bước, nhìn chằm chằm vào Triệu Luyến Kiều với vẻ mặt lạnh lùng: "Động cơ của tôi là gì? Động cơ của cậu là gì? Nếu chúng ta báo cảnh sát, đây sẽ là điều mà họ sẽ điều tra đầu tiên. Đoán xem kết quả cuối cùng ai sẽ có lợi?"
Triệu Luyến Kiều nhìn thẳng vào mắt cô chốc lát, cô ta nghĩ đến chuyện giữa Triệu Anh và Kiều Kiến, khiến cô ta hoảng sợ. Nếu thực sự báo cảnh sát, khi họ điều tra, họ sẽ tìm thấy chuyện Kiều Kiến nɠɵạı ŧìиɧ, rồi từ đó sẽ lần theo dấu vết, phát hiện cô ta đã biết chuyện này trong khi Kiều Trăn Trăn không biết.
Nếu nhìn từ góc độ đó, thì thật sự không có lợi cho cô ta.
Kiều Trăn Trăn nhìn chằm chằm sắc mặt liên tục thay đổi của cô ta, biết là sự đe dọa của mình đã có tác dụng, sau một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Ngày mai tôi sẽ đưa tiền mua điện thoại cho cậu, cậu mua lại một chiếc mới, chuyện này sẽ qua đi, thế nào?"
Triệu Luyến Kiều nhìn cô với ánh mắt thù hằn, nhưng cũng nhìn lướt qua Trì Thâm.
Cô ta co rúm lại một chút, cắn chặt răng đứng dậy, đi ra ngoài, khi đi qua Trì Thâm, hai chân cô ta mềm nhũn, suýt thì ngã xuống.
Kiều Trăn Trăn chỉ nhìn cô ta chạy đi như bay, nhanh chóng biến mất ở cửa cầu thang, trong khi Trì Thâm vẫn đứng yên đó, khuôn mặt không còn chút huyết sắc.
Trong cơn mưa lớn, cô lãnh đạm nói: "Vừa rồi, cậu suýt nữa là hung thủ gϊếŧ người."
Trì Thâm nuốt nước bọt, không thể nói một từ nào.
"...Mình luôn cảm thấy, cậu cư xử có hơi kỳ quặc, có hơi cực đoan, không giống người bình thường, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ gϊếŧ người." Kiều Trăn Trăn bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt có chút bi thương.
"Là vì mình à? Cậu muốn vi phạm pháp luật là vì mình à? Trì Thâm, mình không thể chấp nhận được. Dù cho mình có ghét Triệu Luyến Kiều đến đâu, mình cũng không thể chấp nhận hành vi này của cậu."
Trì Thâm cảm giác cả cơ thể lạnh ngắt, cơ bắp cứng đờ đến đáng sợ, anh cố gắng đến gần cô, nhưng khi anh tiến đến một, thì cô lùi lại hai bước, phía sau cô là độ cao hàng chục mét, nơi Triệu Luyến Kiều vừa rồi suýt rơi xuống.
"Đừng cử động!" Anh đột nhiên căng thẳng: "Mình... Mình sẽ lùi lại, cậu đừng di chuyển."
Nói xong, anh cẩn thận lùi lại một vài bước, giữ khoảng cách an toàn với cô.
Kiều Trăn Trăn im lặng nhìn anh, tâm trạng phức tạp đến mức không biết nói gì.
Khi cô đang suy nghĩ làm sao để giáo dục anh, cô nghe thấy anh lẩm bẩm nói: "Sau này mình sẽ không làm như vậy nữa, đừng sợ mình..."
Chỉ một câu, Kiều Trăn Trăn như trở về cái ngày anh chết trước mắt cô, mọi sự tức giận bất ngờ tan biến, chỉ còn lại bi thương sâu sắc.
Cô nhìn Trì Thâm đang hoảng hốt, trong chớp mắt cô như hiểu được rất nhiều điều: "Trước đó là cậu nhốt Tiền Du vào nhà vệ sinh phải không?"
"...Phải."
"Cả hai người kia lần trước, cũng bị cậu nhốt trong phòng xông hơi đúng không?"
"...Ừm."
Kiều Trăn Trăn cắn môi: "Cậu có biết gϊếŧ người là phạm pháp không?"
"Biết." Trì Thâm trả lời, giọng nói run run.
"Cậu có biết họ có thể chết không?" Kiều Trăn Trăn hỏi lại.
"Biết."
Đối diện với sự thẳng thắn của anh, Kiều Trăn Trăn gần như tuyệt vọng: "Cậu có biết trên thế giới này có một thứ gọi là đạo đức không?"
Trì Thâm nhìn cô chằm chằm, thấy vẻ mặt cô không dao động, sợ cô lại lùi lại, anh cẩn thận lùi lại một bước: "Biết."
"Cậu có không?" Kiều Trăn Trăn hỏi.
Trì Thâm giật mình một chút, mờ mịt nhìn cô.