Tòa nhà này chỉ có một cửa lớn, chính là nơi cô ta lao vào, trước đó từ khi xảy ra sự cố kia, cánh cửa dẫn vào các tầng đã bị khóa lại. Điều đó cũng có nghĩa là từ lúc cô bước vào tòa nhà này, cô ta không còn đường thoát nữa, không nơi để trốn, chỉ có thể dùng hết sức leo lên cầu thang, cầu nguyện có ai đó có thể đến cứu cô ta.
Hai chân cô ta yếu ớt, thậm chí đứng cũng không vững, nhưng cô ta vẫn cố gắng leo lên, cho đến khi leo lêи đỉиɦ tòa nhà, cô ta mất hết sức ngã xuống đất.
Âm thanh ồn ào của mưa đã che khuất toàn bộ thính giác của cô ta, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có tiếng bước chân từ phía sau đang tiến lại gần. Trong lúc hoảng loạn, cô ta cố gắng tìm cách tự vệ, nhưng chỉ tìm thấy một số nắm đá xi măng.
Khi cầm lấy một nắm đá, Trì Thâm cuối cùng cũng đã đuổi theo tới.
Triệu Luyến Kiều hoảng sợ lùi lui, vừa đau khổ vừa đe dọa: "Đừng lại gần! Nếu cậu lại gần thêm một bước nữa, tôi sẽ chọi cậu đấy!"
Trì Thâm không biểu hiện cảm xúc, từng bước áp sát.
Triệu Luyến Kiều dần dần lùi lại bên mép sân thượng, phía sau là toà nhà cao mười mấy tầng, một khi rơi xuống, thì hoàn toàn không có khả năng sống sót.
"...Đừng lại gần, tôi biết đã sai, tôi xin cậu tha cho tôi," Triệu Luyến Kiều cầm đó chọi vào anh: "Nếu tôi chết, chắc chắn sẽ điều tra đến trên người cậu, cậu muốn ngồi tù à!"
Cục đá lướt qua mặt, xuất hiện một vết thương rất nhỏ, Trì Thâm không dao động.
“Như vậy…… tôi cho cậu tiền, tôi cho cậu rất nhiều tiền, cậu bảo tôi làm gì cũng có thể, tôi cầu xin cậu tha cho tôi đi, nếu cậu không thích tôi, tôi có thể rời khỏi thành phố này, đời này sẽ không xuất hiện trước mặt Kiều Trăn Trăn nữa, cầu xin cậu tha cho tôi……” Triệu Luyến Kiều lại bắt đầu khóc rống.
Trong lúc nói, mấy viên đá trong tay cô ta đã ném hết, nhìn thấy Trì Thâm vẫn đến gần, cuối cùng cô ta cũng hoàn toàn sụp đổ: "Kiều Trăn Trăn có cái gì tốt? Xứng đáng để cậu đối xử như vậy với cô ấy à? Dù cậu có đối xử tốt với cô ấy như thế nào đi nữa, thì cô ấy vẫn là nữ chính! Cả đời này cũng không thể thích cậu!"
Một tia sét lại đánh xuống, Trì Thâm đột nhiên tăng nhanh bước chân, trong lúc hoảng sợ, Triệu Luyến Kiều bật dậy, mất thăng bằng, cô ta hét lên, hai tay theo bản năng nắm vào lan can, nhưng đã quá muộn.
Khi Kiều Trăn Trăn đến, cô nhìn thấy cả người cô ta đã lơ lửng trên không trung, hai phần ba cơ thể đã rơi xuống.
Cô cảm thấy cả người lạnh lẽo, không hề suy nghĩ, cô đã lập tức hét lên: "Dừng lại!"
Một giây sau, nước mưa biến thành hàng triệu giọt nước treo lơ lửng trong không khí, Triệu Luyến Kiều cũng đứng yên trong tư thế hai chân không chạm đất, cả thế giới tựa như đang tạm dừng.
"...Cho đến khi tôi nói kết thúc, đừng khởi động thời gian." Kiều Trăn Trăn run run mở miệng.
"Vâng, ký chủ." Tiểu Bát nghiêm túc trả lời.
Sau khi Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm tách ra, cô ngồi trên ghế sofa lo lắng.
Chợt cô nhớ lại lúc cả hai ra khỏi trường, bọn họ chỉ mang theo cặp sách, hơn nữa trong lúc ăn cơm cũng không lục cặp sách kiếm đồ.
Bây giờ cặp sách đang nằm trên ghế sofa, không lẽ anh đã làm rớt đồ trong nhà ăn? Kiều Trăn Trăn càng suy nghĩ càng cảm thấy lo lắng, hơn nữa khi nhớ lại vừa rồi nhìn thấy Triệu Luyến Kiều, cô không thể bình tĩnh được nữa, nên cô không nghĩ nhiều mà đã quyết định đi tìm.
Khi cô đang do dự phân vân, Trì Thâm lại biến mất. Cô tìm khắp khu phố nhưng không tìm thấy anh. Cuối cùng, cô gọi điện thoại đến nhà ăn, nhưng câu trả lời nhận được mà không có học sinh cấp ba nào đến đây tìm đồ.
Lúc đó, cô chắc chắn vừa rồi mình đã nhìn thấy Triệu Luyến Kiều, hơn nữa việc Trì Thâm nói trở lại nhà ăn chỉ là một cái cớ để anh một mình đi tìm Triệu Luyến Kiều.