Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 49: Khéo miệng, tranh chấp

"Ít ngày nữa buông xuống".....

Ứng Thải Mị cầm lá thư, nhìn tới nhìn lui bảy tám lần, khóe miệng tươi cười không thể che giấu được. Sư phụ có thể phái người truyền tin tới, chuyện phiền toái ở môn phái hẳn là đã thu xếp được bảy tám phần.

Cũng không biết đến tột cùng là người nào dám cả gan làm sư phụ bị thương?

Trong đầu hiện lên mấy người trong môn hay gần gũi với sư phụ, Ứng Thải Mị suy nghĩ lại cảm thấy có năm sáu người có hiềm nghi, chân mày không khỏi nhíu lại.

Thanh Mai nhìn thấy chủ tử nhà mình nhíu mày, vội vàng thấp giọng hỏi: "Hay là chủ tử truyền Tiểu Phúc Tử tiến vào?"

Tiểu Phúc Tử mồm miệng lợi hại, chuyện phiền phức khô khan, ở trong miệng hắn như là miệng lưỡi sinh hóa, gợi lên được mấy phần hứng thú. Bạch Mai nói ra có hơi ngượng ngùng, Tiểu Phúc Tử kia mà mở miệng, không chừng người chết cũng có thể nói sống.....

Có Tiểu Phúc Tử ở đây, trên mặt chủ tử nhà mình luôn có mấy phần tươi cười, Thanh Mai không khỏi đề nghị.

Ứng Thải Mị vỗ vỗ mu bàn tay nàng, biết đại cung nữ là vì mình: "Kia để cho hắn vào đi, xem mấy ngày nay Ứng phủ náo nhiệt thế nào?"

Nhị thúc và tam thúc đồng thời thăng chức, nhị phòng cùng tam phòng sợ là vừa mừng vừa lo.

Vui chính là thăng quan sẽ không đổi, đột nhiên được hoàng thượng thưởng thức, sau này khả năng số làm quan lớn. Lo chính là nhị thúc thăng tới tiểu quan lục phẩm nhưng lại không có quyền, tam thúc cũng lục phẩm nhưng lại có không ít trợ lực.

Nhị thúc mẫu phỏng chừng hận đến mức xé nát khăn tay, tam thúc mẫu cũng đừng quá đắc ý.

Qủa nhiên, Tiểu Phúc Tử thành thật diễn tả bộ dáng của nhị thúc mẫu, níu chặt khăn tay mở to hai mắt trừng trừng, lời nói trong miệng bén nhọn ồn ào: "Tam phòng lần này còn không lớn lối? Ngươi không có tiền đồ, để cho đệ đệ mình trèo lên đầu, cũng không lo tỉnh táo lại một phen."

Nói xong lại lau khóe mắt rồi quát lên: "Đáng thương tiểu tâm can của ta, bây giờ mặt đã bị hủy, sau này không thể khôi phục được, đừng nói là tiến cung, muốn có địa vị trong nhà chồng cũng không thể.......... Tam phòng chết tiệt, nếu không phải là bọn họ làm, nữ nhi của ta sao có thể lưu lạc như bây giờ?"

Tiểu Phúc Tử trầm mặc, đáy mắt có chút không kiên nhẫn, vừa học bộ dáng của nhị thúc, chẫm rãi mở miệng: "Ta vừa mới thăng quan, chuyện trong nhà vạn vạn không thể để đồng liêu biết được. Bằng không, xui xẻo chính là chúng ta!"

Thanh Mai mín môi nhịn cười, Bạch Mai cầm lấy khăn tay che mặt lại, suýt nữa cười ra nước mắt.

Tiểu Phúc Tử thật là một người kì diệu, sắc mặt học được mười phần, thật khiến cho người ta thoải mái.

Xoay người lại, Tiểu Phúc Tử lại nắm chặt khăn tay, lần này lại trừng mắt lạnh: "Ngươi là kẻ bất lực, nữ nhi bị thương còn muốn làm rùa đen rút đầu! Nên để cho đồng liêu biết đệ đệ của ngươi rốt cuộc là hạng người gì, để bọn họ nhìn rõ bộ mặt thật của đệ đệ ngươi!"

Ứng Thải Mị cười đến mức đau cả bụng, khoát khoát tay để cho Tiểu Phúc Tử dừng lại: "Ngươi a, thật nghịch ngợm, cư nhiên học giống như vậy!"

Dừng một chút, nàng vất vả thu lại ý cười, lúc này mới hỏi Bạch Mai bên cạnh: "Ngươi nói, nhị thúc sẽ làm như thế nào?"

Bạch Mai dùng khăn tay lau đi nước mắt do cười, nhỏ giọng đáp: "Chủ tử, nếu nô tỳ là nhị lão gia, chỉ sợ trong lòng hận không thể cấp cho nhị phu nhân một bức hưu thư."

Đều nói cười vợ đương thú hiền, nhị phu nhân không giúp được coi như xong, hậu trạch như gà bay chó sủa. Bây giờ lại muốn trắng trợn truyền ra những gièm pha trong nhà, quả thực làm cho nhị lão gia không ngóc đầu lên làm người được.

Vừa mới thăng quan, không chừng rất nhanh sẽ bị nhị phu nhân kéo chân xuống nước, thật vất vả mới có được lại đánh mất.

Thanh Mai liếc mắt nhìn muội muội một cái, tuy nói nàng muốn như thế này, nhưng lại không thể Bạch Mai to gan nói thẳng ra: "Muội muội nhanh mồm nhanh miệng, chủ tử chớ để trong lòng."

Cứ cho không thích người nhị phòng và tam phòng, tóm lại vẫn là nhà mẹ đẻ của chủ tử, nàng nói chuyện cũng phải suy nghĩ.

Ứng Thải Mị lắc đầu, nhìn Bạch Mai một cái đầy khen ngợi: "Nàng nói đúng, nếu là ta cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhị thúc mẫu đem chuyện nháo lớn lên, nhị thúc ở quan trường không thể ngẩng đầu, bị người chê cười thà hắn nhảy sông bảo vệ mặt mũi đi."

Nếu như nhị thúc tỉnh táo lại, trừng trị mụ la sát trong nhà, có thể Ứng Thải Mị tha cho hắn một lần. Dù sao nàng cũng không quen bộ dáng nhị thúc vâng vâng dạ dạ, người này rốt cuộc cũng là thân nhân của Ứng mỹ nhân, đối với mình cũng không có ý xấu.

Trừng phạt nhỏ, để cho hắn tự sinh tự diệt là được.

Tiểu Phúc Tử, nhị thúc tốt của ta đáp như thế nào?"

Đáy mắt Tiểu Phúc Tử hiện lên một tia xem thường, trên mặt vẫn cung kính nói: "Hồi chủ tử, nhị lão gia bị nhị phu nhân đuổi ra khỏi phòng ngủ, giậm chân một cái chỉ có thể bất đắc dĩ đến thư phòng ngủ một đêm."

Ứng Thải Mị nhíu mày, quả nhiên là vết rò rỉ không thể dở hết cả bức tường, lại nói mấy câu qua loa cho xong, tùy tiện để nhị thúc mẫu làm loạn.

"Vậy tam thúc thì sao?"

Tiểu Phúc Tử lạnh mặt đáp: "Ý tứ của tam lão gia và nhị lão gia giống như đúc, tam phu nhân ý thức rất lớn, miệng thì đáp ứng, không muốn vứt mặt mũi sang nhà ngoại."

Ứng Thải Mị gật đầu: "Đúng là ý thức rất lớn, biết thục khinh thục trọng."

Thế nhưng làm sao nàng có thể để tam thúc mẫu được như ý nguyện?

Tam thúc mẫu không muốn mất mặt, Ứng Thải Mị còn muốn nàng mất hết mặt mũi toàn thành.

"Đi mướn mấy bà tử lắm miệng, để cho nhiều người bọn họ tới đầu phố ồn ào, phải làm cho tất cả mọi người biết chuyện Ứng phủ." Ứng Thải Mị nghĩ nghĩ, còn nói: "Không cần nói rõ, nói hàm hồ một chút, không thể đánh mất mặt mũi của hoàng thượng."

Vừa mới được đề bạt lên, đảo mắt liền mất mặt xấu hổ, xác thực là đánh vào mặt hoàng thượng.

Mặt dù vì để cho nàng xem trò vui, hoàng thượng mới đề bạt hai người lên, mình cũng không thể làm quá phận.

Tiểu Phúc Tử kính cẩn hành lễ, trong lòng mừng thầm, trong lòng Ứng phi đã có hoàng thượng, lúc này đã bận tâm đến mặt mũi cho hoàng thượng rồi.

Hoắc Cảnh Duệ nghe Tiểu Phúc Tử cho người truyền tin tức ra, khóe miệng không khỏi cong lên.

Chỉ cần đáy lòng Ứng Thải Mị nhớ kỹ hắn, Hoắc Cảnh Duệ trong lòng nhịn không được mà tràn đầy vui vẻ.

May là nàng tiến cung, bằng không một mực bên ngoài, không chừng đã sớm quăng mình ra sau đầu.

"Bãi giá Di Xuân điện." Hoắc Cảnh Duệ buông bút, muốn đi gặp Ứng Thải Mị một lần.

Nhưng thái giám tổng quản bên người khó xử nhắc nhở: "Chủ tử, thị vệ trưởng của cấm vệ quân còn đang ở bên ngoài chờ."

Lúc này Hoắc Cảnh Duệ mới nhớ tới, thị vệ trưởng này đã quỳ bên ngoài hai canh giờ, không khỏi trầm mặt: "Làm cho hắn lập tức lăn tới đây!"

Vốn tưởng hoàng thượng để cho thị vệ trưởng quỳ bên ngoài hai canh giờ, khí thế tiêu tan hơn phân nửa. Bây giờ nghe ngữ khí, tổng quản không khỏi kinh hồn táng đảm.

Thị vệ trưởng thành thật quỳ xong lập tức tiến vào, lập tức quỳ úp xuống nhận tội: "Hoàng thượng, thần tội đáng chết vạn lần."

"Ngươi thật sự là tội đáng chết vạn lần." Vẻ mặt Hoắc Cảnh Duệ không vui, đứng dậy thong thả bước đi.

Hoắc Cảnh Duệ biết rõ, người kia muốn tiến cung, ngoại trừ hắn ai cũng không ngăn cản được.

Thế nhưng vừa nghe nói hắn đã tới, hoàng đế một bụng không thoải mái.

"Thật là cả một đám thùng cơm! Một người sống tiến vào cung, các ngươi cư nhiên một chút cũng không phát hiện? Nếu như không phải hắn cố ý lưu lại chu ti mã tích, có phải người tới các ngươi cũng không biết hay không? Vậy an nguy của trẫm, làm sao có thể giao vào trong tay đám thùng cơm như các ngươi!" Hoắc Cảnh Duệ tức quá, hung hăng đá thị vệ trưởng một cái.

Thị vệ trưởng kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng trào ra một cỗ máu tươi, nhưng không nói tiếng nào.

Hoắc Cảnh Duệ phát tiết xong, cuối cùng cũng bình tĩnh một chút: "Điểm ánh mắt dài hơn, ban đêm thêm gấp đôi nhân thủ tuần tra, phải canh gác hoàng cung cho chặt chẽ! Nếu như lần này để cho người nọ đơn giản tiến vào, các ngươi cũng không cần xuất hiện trước mặt trẫm."

Hoắc Cảnh Duệ phất tay một cái, để cho thị vệ trưởng lui xuống.

Cũng không biết thị vệ trưởng sẽ làm như thế nào, mới làm cho hoàng cung phòng giữ nghiêm ngặt, phòng thủ kiên cố.

Ứng Thải Mị làm cho Thanh Mai cầm theo một hộp thức ăn tiến vào, nhìn thấy bộ dáng nhíu mi sầu khổ của hoàng đế, có chút kinh ngạc: "Là ai làm hoàng thượng mất hứng, người kia thật đáng đánh đòn!"

Hoàng đế thoáng nhìn nàng, trong mắt cuối cùng cũng có một chút ý cười: "Ái phi là khách ít đến, làm sao sẽ đến chỗ trẫm?"

Hắn đã sớm ra lệnh, Ứng phi muốn đi chỗ nào cũng không ngăn cản, mặc dù là ngự thư phòng, nàng cũng qua lại như thường.

Thế nhưng Ứng Thải Mị chỉ thích ở Di Xuân điện, tối lại đi dạo ngự hoa viên một chút, đến ngự thư phòng là lần đầu tiên.

Mở hộp đựng thức ăn ra, chỉ là một chút điểm tâm bình thường. Vẻ mặt hoàng đế vui vẻ, ngay trước mặt Ứng Thải Mị liền cầm lấy một khối, ngọt nhưng không ngấy.

Thanh Mai cùng các cung nhân khác thức thời lui xuống, Ứng Thải Mị tiến lên một bước, lơ đãng nhắc tới: "Thị vệ trưởng đã làm sai cái gì khiến cho hoàng thượng mất hứng? Lặng lẽ như vậy, trán cũng đều chảy máu, bước đi cũng kỳ quái."

Tươi cười trên mặt Hoắc Cảnh Duệ liền phai nhạt đi, trong lòng có chút hiểu rõ Ứng Thải Mị vì chuyện gì mà đến.

Hắn buông cái bánh ngọt đã ăn phân nửa xuống, đột nhiên cảm giác được trong miệng tràn đầy vị ngọt, chỉ một thoáng đã trở nên cay đắng, đầu lưỡi ý chat như chui vào l*иg ngực, làm cho người ta không còn tư vị.

"Phạm sai lầm tất nhiên phải bị phạt." Hoàng đế nhàn nhạt nói, liền ôm lấy Ứng Thải Mị ngồi xuống trên ghế quý phi: "Ái phi có việc cứ nói thẳng, đừng ngại."

Ứng Thải Mị luôn không phải người nhăn nhó, thế nhưng ánh mắt vẫn có, biết tâm tình hoàng thượng lúc này không tốt, nhíu nhíu mày, không biết mở miệng thế nào.

Cũng không thể trực tiếp hỏi, hoàng thượng có phát hiện sư phụ đến tìm nàng không?

Nếu như lúc trước không rõ, bây giờ cũng nghĩ rõ ràng.

Nhất định là sư phụ đã lén vào cung truyền tin cho nàng, lúc này thị vệ liên lụy bị phạt.

Nhìn bộ dáng của hoàng thượng, hình như có quan hệ với sư phụ không tốt lắm, sư phụ muốn tiến vào, phỏng chừng là khó khăn.

"Hoàng thượng, ta....."

"Ái phi không cần phải nói, trẫm hiểu rõ ý tứ của ngươi." Hoàng đế nghiêng người hôn lên môi nàng, trực tiếp đem lời nói của Ứng Thải Mị nuốt trở lại. Hung hăng cướp lấy môi nàng, ngoại trừ tiếng nức nở cùng rêи ɾỉ, không làm cho Ứng Thải Mị phát ra một chữ.

Ứng Thải Mị thở hồng hộc, có chút không vui liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, hai tay đẩy ngực hắn: "Lần trước sư phụ mang thϊếp vào cung, thϊếp chỉ là lo lắng hắn....."

"Yên tâm, hắn rất tốt." Hoắc Cảnh Duệ cười lạnh, cánh tay ôm lấy eo nhỏ của Ứng Thải Mị, nhìn vào đôi mắt nàng thật sâu: "Chẳng lẽ ái phi đã quên, ngươi đã đáp ứng trẫm, ít nhất phải ở lại cung một năm."

Ứng Thải Mị nhíu mày, rõ ràng là hắn áp bức chính mình đáp ứng, nói như thật?

Thế nhưng chuyện đã đáp ứng, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nàng cũng không tính toán nuốt lời.

Chỉ là Ứng Thải Mị không ra khỏi cung, không phải là nói sư phụ không thể vào cung gặp nàng.