Mười ngày sau, Ứng Thải Mị lại lần nữa tuyên triệu hai vị đường muội tiến cung, nhìn thấy Hạnh Nhi đơn độc đến đây cũng không ngoài dự đoán của nàng. Nàng hơi nhíu mi, nghi ngờ hỏi: "Nhị đường muội sao lại không tới? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhị tỷ tỷ mấy hôm trước ngoạn thủy nên bị nhiễm phong hàn, ở trong phủ tịnh dưỡng, nàng dặn muội muội thay nàng thỉnh an với nương nương."
Hạnh Nhi hôm nay mặc một thân váy hồng xanh nhạt, xanh miết tú lệ, tuyệt nhiên khác hẳn.
Lần trước sau khi xuất cung, hai người gặp gỡ mấy vị quan gia tiểu thư. Gia tộc những người đó có quan phẩm cao, từ trước đến nay luôn khinh thường hai tỷ muội nàng.
Nhìn các nàng đi từ cửa cung ra, những ánh mắt đố kị và hâm mộ của bọn họ không thoát khỏi ánh mắt của Hạnh Nhi. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo còn không kịp thì bắt gặp những ánh mắt cười nhạo.
Mặc dù không rõ ràng, thế nhưng Hạnh Nhi vẫn luôn mẫn cảm thì sao có thể không phát hiện được?
Chờ các tiểu thư khuê các vây quanh nàng nói về váy áo trên người, Hạnh Nhi liền lập tức hiểu được quần áo của hai người không thích hợp.
Hạnh Nhi chưa bao giờ là kẻ ngu dốt, những ánh mắt cười nhạo của các tiểu thư khuê các khiến tâm trạng nàng càng thêm xuống dốc, về nhà liền lập tức cởi y phục ra, ném sâu xuống đáy rương, không bao giờ muốn mặc lần nữa.
Tam thúc mẫu nhìn thấy sắc mặt nàng không vui, đôi mi thanh tú nhíu lại một lúc, biết nữ nhi nhà mình từ trước đến nay đều ổn trọng, sẽ không phạm sai lầm: "Làm sao vậy, ai làm con mất hứng?"
Hạnh Nhi nhỏ giọng đem chuyện trên đường gặp mấy người kia nói kể lại, xoay người làm nũng với tam thúc mẫu: "Mẫu thân, làm thêm một bộ đồ mới cho con đi, con không muốn một lần nữa tiến cung bị người cười nhạo đâu."
Tam thúc mẫu nghe vậy không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Nguyên lai là nàng bị bêu xấu, Ứng phi một chữ cũng không nhắc nhở, bị người khác chê cười cũng không nói được lời nào, chắc chắn đang ngầm châm biếm bọn họ.
Thật đúng là nuôi ra một con bạch nhãn lang, tốt xấu gì cũng xuất thân từ Ứng phủ, sau này còn muốn dựa vào nhà mẹ đẻ giúp đỡ, như thế nào lại không giúp đường muội nhà mình một chút?
Nếu Hạnh Nhi được thánh tâm, Ứng gia không lo được hưởng chung vinh hoa phú quý, không phải cũng giúp đỡ Ứng phi hay sao?
Chỉ nói đến may một bộ đồ mới, tam thúc mẫu có chút không vui.
Nhị thúc mẫu là chưởng gia, chuyện trong phủ vị nhị tẩu này luôn nắm vững vàng trong tay, một chút xíu cũng phân biệt rõ ràng. Muốn để bà ta cam tâm tình nguyện may cho Hạnh Nhi một bộ đồ mới, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Hạnh Nhi đương nhiên hiểu rõ vị nhị thúc mẫu kia keo kiệt, tuyệt đối sẽ không đơn độc để nàng chiếm hết. Nàng cười cười, tiến tới bên tai mẫu thân mình nói nhỏ: "Mẫu thân, làm cho nhị thẩm cũng may cho Lăng Nhi tỷ tỷ một bộ."
Ngày hôm qua nàng cũng không có nhìn sai, Lăng Nhi như là một con chim công giành thắng lợi trở về, thấy mấy khuê tú kia thì ngầm bĩu môi. Bất quá nhắc tới chuyện hoàng đế thì lại khiến cho mọi người hiện lên vẻ yêu thích cùng ngưỡng mộ.
Trong thời gian này, làm sao Lăng Nhi có thể thỏa mãn?
Tam thúc mẫu vỗ vỗ vào tay nữ nhi bảo bối, hết sức vui mừng. Phu quân mềm yếu vô năng, trong nhà người có thể dựa vào cũng chỉ có nữ nhi thông tuệ này.
Tam thúc mẫu qua chỗ nhị thúc mẫu bên kia, khen Lăng Nhi một hồi, muốn cho Hạnh Nhi học hỏi Lăng Nhi một phen, bộ dáng khép nép làm cho nhị thúc mẫu vô cùng thoải mái.
Người nào không biết bà là chưởng gia, tam thúc mẫu lại luôn cùng mình đối nghịch. Đáng tiếc nhà mẹ đẻ của tam thúc mẫu mạnh hơn, nhị thúc mẫu cũng không dám quá phận.
Bây giờ nhìn thấy tam thúc mẫu đang van cầu bà giúp đỡ, lại khen nữ nhi nhà mình như thiên tiên, trong lòng nhị thúc mẫu cao hứng, ngoài miệng lại khiêm tốn mỉn cười: "Làm gì có, muội muội khen trật rồi."
Tam thúc mẫu cau mày, còn kể lại chuyện hai vị cô nương gặp trên đường: "Các nàng lần đầu tiến cung, không rõ quy củ là chuyện thường, lại không thể làm cho mình thấp kém, đây chính là mặt mũi của Ứng gia. Nếu sau này Lăng Nhi tiến cung, nếu bị người khác bắt được điểm này, nhất định sẽ bẽ mặt, tẩu tử thấy thế nào?"
Nhị thúc mẫu nhíu mày, việc này bà cũng nghe Lăng Nhi nhắc tới, không ngờ tam thúc mẫu lại nghĩ sâu như vậy.
Bây giờ ngẫm lại đúng là có vài phần đạo lý.
Bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi nữ nhi nhà mình. Nếu như sau này xuất môn bị người khác cười nhạo, vậy cái được không bù đắp được cái mất.
Nếu như chỉ cho Lăng Nhi một bộ mới, Hạnh Nhi lại tiếp tục mặc bộ cũ, nhất đinh mặt mũi Ứng phủ bị ném đi. Đến lúc đó, có ai đó nói huyên thuyên mình một chén nước cũng không giữ thăng bằng, có thể ở trong phủ khắt khe với tam thúc mẫu hay không?
Loại danh tiếng xấu này truyền đi, cho dù Lăng Nhi vào cung, cũng không có cách nào ngẩng đầu ưỡn ngực làm người.
Nhị thúc mẫu cân nhắc một phen, chỉ có thể nhịn đau nói: "Muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ để cho hai vị cô nương trang điểm thật chỉn chu xinh đẹp lại vào cung."
Hạnh Nhi được một bộ y phục mới như nguyện, lại đánh thêm một bộ trang sức, sao có thể không vui.
Thế nhưng lại cùng Lăng Nhi tiến cung, nàng lại không muốn.
Hoàng thượng lại đối với Lăng Nhi có chút ý tứ, ba lần bốn lượt đi trong cung, ngược lại Hạnh Nhi biến thành người phụ trợ. Bất quá hoàng thượng chính sự bận rộn, một hai tháng không nhìn thấy Lăng Nhi, không chừng cũng đã quên.
Đến lúc đó, nàng chỉ cần biểu hiện thật tốt trước mặt Ứng phi nhiều lần, lo gì không lọt vào mắt xanh của hoàng đế?
Hạnh Nhi tính toán rất tốt, để cho nô tỳ thϊếp thân đổ dầu vừng trên bậc thang bên đình nhỏ trên hồ, sau đó mời Lăng Nhi tới thưởng cá. TruyenHD
Nha hoàn làm chuyện quan trọng, nàng đã dạy dỗ cẩn thận, thanh thế phải làm cho lớn, gọi thêm vài cái bà tử đến vây xem. Một lát sau, Hạnh Nhi mới sốt ruột xuất môn, đi tới giữa đường liền nghe nói Lăng Nhi rơi vào trong ao, suýt nữa thoi thóp, chỉ có thể hảo hảo nghĩ ngơi.
Ứng Thải Mị không cần nghĩ cũng biết Lăng Nhi vì sao không được vào cung.
Thế nhưng cái nàng muốn không chỉ đơn giản như vậy.
Bất quá Lăng Nhi chỉ nhiễm phong hàn, hơn nửa tháng là có thể khỏi hẳn. Tâm tư Hạnh Nhi nhẵn nhụi nhưng lòng dạ lại thâm sâu, còn là một tiểu cô nương chưa cập kê, đối với địch nhân không khỏi nương tay một chút.
Sau đó, tuồng vui này lại sao coi được?
Ứng Thải Mị cong môi cười, xem ra nàng cần thúc đẩy một phen.
Đơn giản nói hai câu quan tâm, Ứng Thải Mị lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Lăng Nhi muội muội không tới, thực sự là đáng tiếc. Hai ngày nay hoàng thượng còn nhớ tới kỳ nghệ của Lăng Nhi, còn muốn so tài một phen. Ai biết mới có mấy ngày liền bị nhiễm phong hàn, sợ là hoàng thượng phải chờ đợi thêm rồi."
Sắc mặt Hạnh Nhi khẽ biến, cúi đầu cẩn thận đáp: "Nhị tỷ tỷ mắc phong hàn rất nặng, thẩm thẩm rất lo lắng sẽ lây bệnh cho hoàng thượng........"
Ứng Thải Mị phất tay một cái, cắt ngang lời nàng nói: "Chỉ bị phong hàn thì tính là gì? Lần trước ta cũng bị bệnh nặng một trận, hoàng thượng cũng không kiêng kị đến Đào Nguyên điện thăm một chút?"
Lời này của nàng là có thâm ý, hoàng thượng nếu không phải thích thì xem như giày cũ, nếu là thích thì hận không thể tự mình đến gặp.
Sắc mặt Hạnh Nhi càng không ổn, cứng ngắc cười cười: "Nương nương có phúc khí, nhị tỷ tỷ sao có thể sánh được?"
"Phúc khí này thì tính là gì, cái nên tới ngươi có muốn ngăn chặn thì cũng không đỡ được." Ứng Thải Mị cười cười, để Thanh Mai dâng lên hai thất vải cùng hai cây trâm xinh đẹp.
"Vải vóc này là hoàng thượng để cho nội vụ phủ làm riêng đưa cho Lăng Nhi. Về phần hai cây trâm này, các ngươi mỗi người một cái, cũng chớ để thím cảm thấy ta thiên vị."
Hạnh Nhi nhìn hai thất vải màu sắc diễm lệ, vừa nhìn liền biết chất lượng giống như sam y trên người Ứng Thải Mị, trong lòng càng hận.
Vốn tưởng rằng Lăng Nhi không vào cung, hoàng thượng rất nhanh sẽ đem nàng quăng sau đầu. Bây giờ xem ra, có Lăng Nhi một ngày, nàng cũng đừng nghĩ sẽ thuận lợi tiến cung.
Ánh mắt của Hạnh Nhi chợt lóe lên một tia hung tàn nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt của Ứng Thải Mị, nàng nhíu mày. Hai vị đường muội này sẽ không biết mình còn một phần đại lễ đang đợi tặng cho các nàng.....
Lúc hoàng đế bước vào, Hạnh Nhi đã rời đi.
Hoắc Cảnh Duệ nhìn khóe miệng Ứng Thải Mị mỉn cười, đôi mắt lóe sáng, liền biết chuyện tiến hành rất thuận lợi.
Trong cung buồn chán, mất đi người đối phó, Ứng Thải Mị thế nào có thể tĩnh hạ tâm lai?
Tìm mấy đồ chơi để cho nàng giải buồn, hắn cũng rất nguyện ý.
"Xem ra tâm tình của ái phi rất tốt?" Hoắc Cảnh Duệ ôm lấy Ứng Thải Mị, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Qủa thật là người một nhà, Ứng mỹ nhân còn nói là thím tận lực tạo nên, những người khác lại không thông minh giống như trong tưởng tượng." Ứng Thải Mị hừ lạnh, bất quá dăm ba câu tỷ muội liền bất hòa vì thù, thật đúng là "tỷ muội tốt".
Không chừng hai vị thím bây giờ còn chìm trong giấc mộng hai nữ nhi nhà mình tiến cung làm sủng phi, ngủ còn trộm cười đâu.
Ứng Thải Mị liếc mắt để Thanh Mai Bạch Mai lui ra ngoài, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve ngực hoàng đế, bên môi nở một nụ cười nhạt yếu ớt, đôi mắt đẹp khẽ nâng: "Hoàng thượng, ngày đó ở trong đình ngự hoa viên cùng Lăng Nhi, có phải nhân cơ hội ăn vài miếng hay không?"
Khó có được thể chất thuần âm, coi như là điểm tâm trà chiều. Nhất là trong khoảng thời gian này, hoàng thượng hàng đêm sênh ca, cơ hồ chính mình bị ép khô, nhịn không được muốn thưởng một ngụm thuốc bổ.
Hoắc Cảnh Duệ cầm lấy bàn tay mềm mại nàng đang quấy rối, nhẹ nhàng đặt trên môi hôn xuống, cười nhẹ: "Tuy nói nữ tử thể chất cực âm không nhiều, lại không đến mức hiếm có. Ái phi cho rằng trẫm là người bụng đói ăn quàng hay sao?"
Ứng Thải Mị cười, nếu hắn thật sự bụng đói ăn quàng, đêm này nàng sẽ không để hắn trèo lên giường của mình.....
Nàng giơ tay lên xoa hai má của Hoắc Cảnh Duệ, cười quyến rũ: "Hoàng thượng làm rất tốt, thật đáng khen."
Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười, ngậm lấy đầu ngón tay của Ứng Thải Mị: "Vì thế ái phi tính thưởng cho trẫm như thế nào?"
Ứng Thải Mị nhìn ra ý tứ của Hoắc Cảnh Duệ, rút tay về, đầu ngón tay chậm rãi vẽ trên môi hồng hào, đẩy nhẹ một cái, cúi người áp lên người hắn, kiều mị cười: "Thϊếp đem bản thân tặng cho hoàng thượng, thế nào?"
Hoắc Cảnh Duệ nhìn người trên thân mình, híp mắt cười: "Ái nói vậy thực sự rất đúng ý trẫm."
Ứng Thải Mị xoay thắt lưng, không vội cởϊ qυầи áo hoàng đế, ngược lại đầu ngón tay lại rơi trên trang phục mình, lộ ra một cái yếm hồng nhạt, cùng với trên tay....... Một thanh thùy chủy.
Ở trong hoàng cung, bất luận hung khí gì cũng không thể mang vào. Thế nhưng nếu hoàng thượng là đồng môn, Ứng Thải Mị cũng lười che giấu, thanh thùy chủy luôn mang theo bên người, phòng ngừa vạn nhất.
Đây là thói quen khi nàng còn ở môn phái, không có thùy chủy bên người, chính mình sẽ không ngủ được.
Ứng Thải Mị chậm rãi mở thanh thùy chủy, bả đao ném lên giường, ánh sáng lưỡi dao sắc bén lóe lên, đối diện với ngực hoàng đế.
Hoắc Cảnh Duệ chỉ hơi nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc, sắc mặt bình tĩnh, giống như biết rằng nàng tuyệt đối sẽ không hạ thủ với mình.
Ứng Thải Mị bĩu môi, có chút bất mãn với biểu hiện của hắn, chẳng lẽ lúc này hắn không phải nên biểu hiện một chút sợ hãi kinh hoảng hay sao?
Bất quá biểu hiện này của Hoắc Cảnh Duệ mới đúng là đồng môn của nàng.
Lưỡi dao lưu loát tung bay, Ứng Thải Mị nhìn y sam trước ngực hoàng đế cắt gần hết, hài lòng cười cười.
Hoắc Cảnh Duệ có chút dở khóc dở cười, thì ra nữ nhân này lười cởi từng một món, đơn giản dùng thùy chủy xé nát áo của hắn sao?
May mà lúc đến mình mặc thường phục, nếu là long bào, phỏng chừng nội vụ phủ hoảng sợ đến mức mặt không còn một chút máu, ồn ào trong cung có dã thú hoặc là thích khách.....
Con ngươi hắn lóe lên, ẩn ẩn mang theo ý cười. Nữ nhân trong lòng này, không phải là thích khách trời sinh, một chút cũng không kém tiểu nữ tử?
Ứng Thải Mị dường như nghiện, thanh thùy chủy lia qua đây, chậm rãi lui tới trên ngực hoàng đế.
Lưỡi dao lạnh lẽo làm cơ thể Hoắc Cảnh Duệ căng chặt, vô ý thức vận sức chờ phát động. Ứng Thải Mị phía trên lại hơi khom lưng, cái yếm lộ ra trong cổ áo rộng thùng thình, mơ hồ nhìn thấy được cảnh sắc xuân.
Hoàng đế cảm thấy, nếu quả thực ngực hắn lạnh như băng thì người ngồi trên người hắn là hỏa.
Băng hỏa lưỡng trọng thiên, thực sự đủ dằn vặt người.