Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 9: Bình yên trước cơn bão

Sáng Chủ Nhật bình yên đến lạ. Nếu không phải là bác sĩ trực

Khoa Cấp cứu thì hầu như các y sĩ bệnh viện Quân y số Sáu đều được thay phiên

nghỉ ngày Chủ Nhật.

Hôm nay vừa vặn đến lượt Giang Trạch và Đồng Giai Kỳ nghỉ.

Đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường đúng bảy giờ reo lên. Tiếng

chuông chói tai khiến Đồng Giai Kỳ đang nằm trên giường hết hồn mở choàng mắt,

bật dậy.

Mái tóc ngắn ngang vai giờ đã dài thêm được một khoảng, do

chủ nhân nó có thói quen cọ cọ vào gối nên khi tỉnh dậy, tóc bị ma sát có tĩnh

điện, dựng ngược lên.

Đồng Giai Kỳ mơ màng nhìn quanh căn phòng, không thấy Giang

Trạch. Trong nhà tắm không có tiếng nước, chắc chắn anh cũng không ở bên trong.

Cơn buồn ngủ khiến cho đầu óc cô như hồ dán, dinh dính không

kiểm soát được. Sực nhớ hôm nay là ngày nghỉ, nên Đồng Giai Kỳ quyết định ngủ

tiếp.

Giấc ngủ lần này của cô chập chờn không sâu nhưng ngoài ý muốn

lại có một giấc mơ kì lạ.

Cô mơ thấy đám cháy năm đó. Lửa hung tàn liếʍ trụi cả căn

nhà gỗ. Trong bóng đêm cháy thành một ngọn đuốc lớn, sáng bừng cả khu rừng.

Trong căn nhà gỗ có tiếng người la hét, văng vẳng trong khu

rừng không cách nào thoát ra.

“Kỳ Kỳ, cứu anh, Kỳ Kỳ.”

Lửa cháy một đêm cho tới sáng, đến lúc cứu hoả đến, căn nhà

đã cháy rụi tất cả. Lính cứu hộ vào kiểm tra, thấy một cái xác đã cháy đen,

nhưng nửa bên mặt úp sấp dưới đất vẫn còn rất trọn vẹn. Mấy người cùng nhau

khiêng xác ra khỏi căn nhà, tránh đổ sập sẽ làm hư hỏng thi thể.

Thế nhưng lúc vừa khiêng ra khỏi bậc thềm căn nhà, nửa bên

khuôn mặt không bị bỏng kia đột nhiên nghiêng qua một bên.

Đồng Giai Kỳ tình cờ quay đầu nhìn thấy nó, cả người đột

nhiên lạnh toát.

Cơn ớn lạnh len lỏi trong cơ thể cô, từ đầu tới chân.

Thi thể đó...

Là Giang Trạch.

“Giang Trạch.”, Đồng Giai Kỳ bật dậy, trống ngực đập dồn dập

khiến cô thở hổn hển.

Cửa phòng ngủ tức tốc mở ra, Giang Trạch từ bên ngoài nhanh

chóng đi vào.

Thấy người trên giường sắc mặt trắng bợt, trên trán còn lấm

tấm mồ hôi, Giang Trạch rút khăn giấy trên tủ đầu giường, lau mồ hôi cho cô:

“Em sao đấy? Mơ thấy ác mộng à?”.

Đồng Giai Kỳ ôm lấy Giang Trạch, vùi đầu vào ngực anh. Tiếng

tim anh mạnh mẽ đập có tiết tấu, dần dần khiến cô bình tĩnh trở lại.

Đúng rồi.

Đám cháy này đã xảy ra tám năm rồi...

Người chết năm đó là Giang Dương, không phải Giang Trạch.

Tự an ủi mình là vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng Đồng

Giai Kỳ vẫn rất bất an. Cô lờ mờ cảm giác được, có lẽ bão sắp ập đến rồi.

Cảm giác bất an cùng lo sợ này khiến cho cô một chút cũng

không thoải mái.

Cảm nhận vòng tay trên eo siết càng thêm chặt, Giang Trạch

nhẹ nhàng sờ tóc cô: “Không sao, không có việc gì. Chỉ là mơ thôi. Em bình tĩnh

một chút.”

“Ừm, em ôm anh một lát.”

Đồng Giai Kỳ không dám buông Giang Trạch ra. Cô sợ nếu buông

tay, vừa quay đầu sẽ nhìn thấy Giang Trạch chết trước mặt mình.

Hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, cô không thể mất nó lần

nữa.

Tám năm trước mất đi anh cô còn có thể chờ đợi, nhưng nếu lại

mất đi anh lần nữa, cô tin chắc rằng mình không thể nào sống tiếp nữa.

Giang Trạch thấy cô yếu ớt như vậy cũng không nỡ đẩy cô ra.

Anh giữ lấy người cô, bế nhích vào bên trong giường, sau đó cũng chui vào nằm

xuống.

Đồng Giai Kỳ gối đầu lên cánh tay Giang Trạch, cả khuôn mặt

chôn trong ngực anh, tay phải vẫn sợ hãi phủ lên hông anh, hít thở đều đều.

Trông thấy thần sắc cô cũng không khá hơn, anh yêu thương

hôn lên trán cô một cái rồi ôn nhu nói: “Thả lỏng nào. Lại ngủ một giấc nữa đi.

Ngủ dậy anh nấu cơm cho em ăn.”

“Được. Vậy em ngủ một lát, anh đừng đi đâu.”, Đồng Giai Kỳ gật

đầu, cả người nhích sát vào người Giang Trạch.

Ôm thân thể người đẹp trong ngực nhưng không thể ăn, Giang

Trạch cảm thấy mình sắp nâng cấp thành Liễu Hạ Huệ rồi.

Nằm như vậy rất nhàm, nên Giang Trạch rướn người lấy điện

thoại đặt trên tủ đầu giường. Màn hình điện thoại sáng lên, phản chiếu trên

kính của Giang Trạch. Anh tháo kính ra đặt lên bàn, tay lướt lướt vài cái trên

điện thoại rồi nhấn phím màu xanh.

Điện thoại phát ra mấy tiếng “tút tút” rồi có người bắt máy:

“[Alo?]”

“Chưa tỉnh à?” Giang Trạch một tay chỉnh lại tư thế cho Đồng

Giai Kỳ, tay kia kéo chăn lên cho cô, xong xuôi mới lấy điện thoại đang kẹp

trên vai xuống.

“[Có việc gì?]” Bên kia vang lên tiếng sột soạt, như là đang

ngồi dậy.

“Hôm qua gặp Diệp Nguyệt Thiền, cô ta nói cậu chết rồi.”

“[Ồ? Tư Mã gia tớ đây chết dễ vậy sao?]”, Tư Mã Tuệ tựa lưng

vào thành giường, bật cười.

“Cậu ở đâu? Người của tôi báo tin cậu mất tích, chuyện đó là

sao?”, Giang Trạch cau mày.

Người của anh báo về Tư Mã gia đang phái người tìm kiếm Tư

Mã Tuệ đã mấy tháng, sau đó lại nghe Diệp Nguyệt Thiền nói đã xử lý xong xuôi

Tư Mã Tuệ, anh khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Dù sao chuyện năm đó đích thân chứng kiến, chỉ có một mình

Tư Mã Tuệ. Nếu đầu mối này mất, anh không dám chắc có thể bắt gọn Diệp Nguyệt

Thiền hay không.

Bên kia vang lên tiếng “cạch”, Tư Mã Tuệ hình như đi ra

ngoài ban công, trong điện thoại loáng thoáng nghe được tiếng gió.

“[Không cần lo lắng. Việc đã hứa với cậu tớ nhất định làm được.

Mấy tháng trước Diệp Nguyệt Thiền cho tay chân bỏ thuốc tớ, nhưng may mắn là cuối

cùng vẫn toàn thân thoát ra. Nhưng cô ả đó chơi lớn thật, dám ép ông đây dùng

thuốc phiện. Hại tớ phải đi cai nghiện, mất tích hết gần nửa năm.]”

Giang Trạch nghe đến đó liền cau mày.

Anh biết Tư Mã Tuệ đang ở T quốc, nơi đó luật pháp về thuốc

phiện là nghiêm ngặt nhất. Không cẩn thận bị bắt còn có thể bị phạt tù nhiều

năm.

Ở nước T dám dùng đến thuốc phiện để xử Tư Mã Tuệ, Diệp Nguyệt

Thiền quả thật coi trời bằng vung.

Diệp Nguyệt Thiền tám năm sau so với Diệp Nguyệt Thiền tám

năm trước chỉ có càng thêm điên, chứ không hề có ý định hết bệnh.

“Cậu không sao là tốt rồi. Giữ tính mạng cho cẩn thận, hợp đồng

cậu ký với luật sư của tôi còn đang có hiệu lực.”

“[Biết rồi. À, Kỳ Kỳ sao rồi?]”, Tư Mã Tuệ bâng quơ hỏi.

Bàn tay đang vuốt vuốt mái tóc ngắn của Đồng Giai Kỳ của

Giang Trạch đột nhiên khựng lại.

Anh đè giọng nói với Tư Mã Tuệ bên kia điện thoại: “Tạm thời

vẫn ổn. Hôm qua Diệp Nguyệt Thiền xuất hiện, xém chút nữa tông chết cô ấy rồi.”

“[Gì cơ?]”, Tư Mã Tuệ nâng cao giọng, “[Lúc đó cậu ở đâu?

Sao không bảo hộ con bé? Tớ đã nói Diệp Nguyệt Thiền là một con điên, từng dặn

cậu phải cẩn thận rồi.]”

“Là lỗi của tôi. Không nghĩ cô ta ra tay nhanh vậy.”, trong

giọng nói Giang Trạch tràn đầy tự trách, mặc dù hôm qua người bị thương là anh.

Bên kia thoáng một tiếng thở dài: “[Được rồi, không sao thì

tốt. Bên Thuỵ Thuỵ tớ đã cử vệ sĩ đi theo, có lẽ không cần quá lo lắng, dù gì

thằng bé cũng không dính líu gì nhiều đến chuyện này. Ai nha, cậu nói xem cô em

họ bí mật này của tớ sao lại xui xẻo đến thế chứ, mới yêu lần đầu đã gặp ngay

tình địch là một con điên. Thiệt tình...]”

Giang Trạch giật giật khoé môi, lại nói thêm mấy câu nữa rồi

ngắt điện thoại.

Cúi đầu xuống nhìn thấy người trong ngực đang say ngủ, hơi

thở nhẹ nhàng từng nhịp chậm rãi phả vào ngực anh, nóng hổi. Lông mi cong dài

như cánh bướm hơi hơi run rẩy, khe khẽ quạt vào lòng anh.

Không hiểu sao Giang Trạch cảm thấy khá buồn ngủ, anh quyết

định cất điện thoại trở lại trên tủ rồi ôm lấy Đồng Giai Kỳ, bình yên thϊếp đi.

Đợi hai người tỉnh dậy lần nữa thì mặt trời đã lên cao. Điều

hoà trong phòng ngủ phà ra hơi gió mát lạnh.

Đồng Giai Kỳ đưa tay lên dụi mắt, nhập nhèm hỏi Giang Trạch:

“Mấy giờ rồi anh?”

Giang Trạch đang đứng trước cửa nhà tắm, quay đầu nhìn đồng

hồ, dở khóc dở cười: “Hơn một giờ trưa rồi.”

“Trễ vậy rồi ư?” Đồng Giai Kỳ ngồi bật dậy.

Chết thật, hôm nay cô đã hẹn Đồng Giai Thuỵ sẽ cùng ăn cơm

trưa. Nhưng sáng sớm bị giấc mộng kì lạ doạ sợ, liền quên mất.

Đồng Giai Kỳ vò đầu đứng lên, quay đầu kiếm điện thoại nhưng

không có. Cô vội vàng hỏi Giang Trạch: “Điện thoại em đâu? Anh có nhìn thấy

không?”

“Em đừng gấp. Hình như điện thoại em để ở phòng khách, để

anh ra lấy cho em. Em tranh thủ làm vệ sinh đi.” Giang Trạch cười nói.

Đồng Giai Kỳ qua gương lớn trên tủ quần áo nhìn thấy bản

thân đầu tóc bù xù, áo ngủ trên người còn xốc xếch lộn xộn. Cô hét thảm một tiếng,

vội lao vào nhà vệ sinh.

Lắc đầu nhìn theo bóng dáng của cô, anh cảm thấy tám năm qua

cũng không khiến tính tình cô thay đổi quá nhiều.

Như thế cũng tốt, anh luôn sẵn sàng bao dung tất cả tính

tình của cô.

Nghĩ nghĩ, Giang Trạch đi ra phòng khách đưa điện thoại vào

phòng ngủ cho cô, còn mình thì xoay người ra phòng bếp làm đồ ăn.

Điện thoại Đồng Giai Kỳ yên lặng nằm trên giường, sau đó đột

nhiên reo lên.

Bên trong nhà vệ sinh, Đồng Giai Kỳ vừa vặn chuẩn bị xong

xuôi, nghe tiếng chuông điện thoại vội vàng mở cửa đi ra.

Trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Thuỵ Thuỵ”, Đồng

Giai Kỳ không chậm trễ một giây liền bắt máy: “Alo Thuỵ Thuỵ.”

Đồng Giai Thuỵ là em trai ruột của Đồng Giai Kỳ, năm nay mười

chín tuổi, vừa mới vào năm nhất Đại học.

Ba mẹ Đồng mất sớm, nên hai chị em cô vẫn luôn được bạn bè kết

nghĩa của ba Đồng nuôi nấng, đến năm Đồng Giai Kỳ mười chín tuổi, vào Đại học rồi

mới chuyển ra ngoài.

“[Chị, chị đến chỗ hẹn chưa?]”, bên Đồng Giai Thuỵ rất ồn

ào, tiếng nhạc tiếng người náo nhiệt trong điện thoại.

“Chị chưa, đang chuẩn bị đi đây. Em đang ở đâu đấy? Sao lại ồn

ào như vậy?”, Đồng Giai Kỳ trời sinh ghét nhất tiếng nhạc sôi động, vừa nghe liền

cảm thấy cả đầu đau nhức.

Đồng Giai Thuỵ biết chị gái ghét âm thanh sôi động, vội vàng

nói gì đó với mấy người bạn rồi mở cửa đi ra ngoài hành lang: “[Hôm nay bạn em

tổ chức sinh nhật, vốn định ăn xong cùng tụi nó sẽ đi ăn cơm với chị. Nhưng mà

tụi nó cứ nhất định phải kéo em đi KTV. Em gọi cho chị để báo bận, chị không cần

đến chỗ hẹn đâu.]”

“Ừm, chị biết rồi. Em đừng uống rượu bia, không tốt cho sức

khoẻ. Chơi đủ rồi thì về nhà sớm, đừng lang thang ngoài đường. Tối nay chị sẽ về

nhà.”

“[Được. Chị nhớ ăn cơm, đừng bỏ bữa. Tối nay gặp.]”

“Được.”

Lúc Đồng Giai Kỳ nói chuyện điện thoại xong, mũi đã ngửi thấy

được mùi hương thức ăn thơm lừng bay ra từ phòng bếp.

Cô tuỳ tiện ném điện thoại lên giường, xoay người đi về phía

phòng bếp.

Trên bàn ăn trắng tinh đã bày ra hai món mặn một món canh

còn bốc khói nghi ngút, Giang Trạch đang ngồi một bên đợi cô.

Đồng Giai Kỳ cười tủm tỉm đi đến, ngồi xuống ghế đối diện

Giang Trạch, nhìn thức ăn trong đĩa màu sắc tươi sáng, mùi cũng thơm, không nhịn

được cắn đầu đũa khen ngợi: “Bếp trưởng Giang, anh vẫn nên mở nhà hàng, đừng

làm bác sĩ nữa, phí tài quá đi.”

Giang Trạch nhìn khuôn mặt phát sáng như mèo thấy mỡ của cô,

đột nhiên cảm thấy khung cảnh như thế này rất yên bình ấm áp.

Anh vươn tay, gắp cho cô một miếng sườn non ram, lại gắp một

ít đậu ve xào thịt bò: “Nếm thử đi. Hai món này anh chưa làm bao giờ đâu.”

Nhìn miếng sườn non ram màu nâu óng ánh nằm giữa chén cơm trắng,

Đồng Giai Kỳ không tự chủ được nuốt nước miếng. Cô gắp nó lên, đưa vào miệng cắn

thử.

Hai mắt đột nhiên sáng bừng lên như đèn pha xe hơi, miếng thịt

trong khoang miệng mềm mềm mà dai dai, nước sốt để ram cay cay, tê tê đầu lưỡi.

Ngon đến mức Đồng Giai Kỳ thiếu chút nữa nuốt luôn cái đầu lưỡi của mình.

“Ý Hiên, anh làm em cảm thấy mình thật vô dụng. Tài nấu nướng

của em mấy năm rồi cũng không khá lên được. Thằng nhóc Thuỵ Thuỵ bây giờ nấu ăn

còn ngon hơn cả em.”, Đồng Giai Kỳ uất ức tố.

Năm đó nấu cơm cho cả hai ăn là đặc quyền của cô. Nhưng sao

bây giờ đến cái đặc quyền này Giang Trạch cũng làm luôn rồi?

Giang Trạch rút một tờ khăn giấy đưa qua cho cô, lại tuỳ ý gắp

một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai: “Không sao, một nhà không cần có hai người

nấu ăn ngon.”

Bị Giang Trạch mặt không đổi sắc chọc ghẹo, Đồng Giai Kỳ ngượng

ngùng cúi đầu chọc chọc cơm trong bát.

Trong miệng cô thầm thì: “Ai cùng một nhà với anh? Lưu

manh.”

Dở khóc dở cười nhìn cô sắp úp mặt vào trong chén cơm, Giang

Trạch nén cười đổi chủ đề: “Được rồi, anh đùa em thôi. Ăn nhanh nào. Tranh thủ

ngày nghỉ chúng ta đi chơi đi.”

Đi chơi?

Hai mắt Đồng Giai Kỳ lần nữa sáng rực. Động tác gắp đũa trên

tay cũng nhanh hơn không ít.

“Em gấp gì chứ? Coi chừng mắc nghẹn.”

“Ừm.”

.

Lúc hai người ăn mặc chỉnh tề ra khỏi nhà, ráng chiều đã lên

ở phía xa chân trời.

Đút chìa khoá vào xe vặn một cái, đèn pha ở phía trước sáng

lên. Giang Trạch quay đầu hỏi Đồng Giai Kỳ đang loay hoay thắt dây an toàn bên

cạnh: “Em muốn đi đâu?”

“Không biết nữa. Đi đâu cũng được.” Miễn cùng anh là được.

Mặc dù Đồng Giai Kỳ không nói câu sau ra miệng, nhưng Giang

Trạch vẫn có thể đoán được. Anh bật cười, rướn người qua phải hôn lên đôi môi đỏ

mọng kia một cái: “Vậy thì chúng ta đi xem phim đi.”

“Được.”

Cùng với Đồng Giai Kỳ cả gương mặt ửng đỏ, chiếc BMW xám lăn

bánh, lao ra khỏi hầm giữ xe, hoà vào dòng người đông nghìn nghịt ở trên đường

cái.

Chủ Nhật rạp chiếu phim rất đông. Quầy bán vé hay quầy bắp

rang đều xếp bốn năm hàng người.

Giang Trạch tìm cho Đồng Giai Kỳ một chỗ ngồi rồi xoay người

đi mua vé. Bên cạnh Đồng Giai Kỳ ngồi hai cô nhóc nữ sinh trung học, đang tíu

tít chuyện trò.

Nhàm chán nhìn xung quanh, Đồng Giai Kỳ quyết định rút điện

thoại trong túi ra chơi trò chơi.

Hai cô nhóc nữ sinh ngồi sát bên cạnh cô, thầm thì to nhỏ.

“Có thấy người đàn ông lúc nãy không? Trời ạ, đẹp trai cực

kì luôn.”

Đồng Giai Kỳ vì ngồi quá gần nên không thể không nghe thấy.

Nghe đến hai chữ “đẹp trai”, khoé miệng cô khẽ giương lên.

“Đúng rồi đó. Tớ mà có được người bạn trai như thế, tớ nhất

định đem giấu luôn.”

Ừm, cũng đúng, đẹp trai dễ gây hoạ lắm.

Đồng Giai Kỳ gật gù đồng tình.

“Xì, cậu làm như cậu đẹp. Nhìn người yêu của người ta đi,

cũng là mỹ nhân đó. Có nghe câu “người đẹp thường yêu người đẹp” hay không?”

Là phụ nữ, ai cũng thích những lời khen có cánh. Đồng Giai Kỳ

cười càng thêm tươi.

Nhưng lúc này, cô bé còn lại đột nhiên nói: “Tớ biết xem tướng

đó, để tớ xem cho họ một quẻ. Anh trai kia tuổi trẻ thành danh, nhưng đường

tình duyên trắc trở do có hung tinh gây hoạ. Nếu không trải qua nhiều lần sinh

mạng “ngàn cân treo sợi tóc” thì không thể thành công. Còn chị gái ngồi bên cạnh

cậu vốn số phận lênh đênh, nhưng đã có anh trai kia gánh hết thay chị ấy.”

“Cậu nói vậy tức là sao?”

“Tức là nếu còn tiếp tục ở bên nhau, anh đẹp trai kia chắc

chắn suýt chết không ít lần đâu.”

Lúc nói lời này, cô bé nữ sinh đột nhiên quay lại nhìn Đồng

Giai Kỳ, ánh mắt đầy ẩn ý.

Bàn tay đặt trên đùi Đồng Giai Kỳ siết lại thật chặt. Sắc mặt

trong nháy mắt rút đi huyết sắc, trắng bệch.

Giang Trạch...

Suốt khoảng thời gian trong rạp chiếu phim, tâm trạng của Đồng

Giai Kỳ luôn bị vây trong trạng thái bất ổn.

Lời của cô bé nữ sinh lúc nãy không ngừng hiện lên trong đầu

cô, dính chặt như sam, khiến cô muốn dứt ra mà không được.

Trong rạp chiếu phim quá tối, Giang Trạch không nhìn rõ nét

mặt của Đồng Giai Kỳ, chỉ dựa theo cảm giác mà hỏi: “Em sao vậy? Có gì không ổn

sao?”

Không muốn anh lo lắng, Đồng Giai Kỳ lắc lắc đầu. Cô giả vờ

ngồi im, quay đầu nhìn màn hình lớn. Nhưng sống lưng cương cứng cùng đôi mắt xa

xăm của mình đã bán đứng cô.

Đến tận khi kết thúc phim, đèn trong rạp đều mở lên rồi, Đồng

Giai Kỳ vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Nhìn sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, Giang Trạch không nghĩ

nhiều, chỉ đoán là cô có gì không khoẻ. Anh tự trách nãy giờ không phát hiện sớm

hơn, lại để cô chịu đựng gần hai tiếng đồng hồ.

“Mệt trong người sao? Anh đưa em về nhé?”, Giang Trạch đứng

lên, cúi đầu nhìn Đồng Giai Kỳ.

Anh vĩnh viễn đều dịu dàng với cô như vậy.

Mũi cô chua xót, mắt cay xè, Đồng Giai Kỳ đứng lên, nhìn

Giang Trạch: “Em muốn về nhà, Thuỵ Thuỵ đang chờ em.”

“Được. Anh đưa em về.”, Giang Trạch không có cảm xúc chán

ghét hay khó chịu gì, trên môi vẫn là nụ cười nuông chiều, yếu ớt nhìn cô.

“Ừm”.