Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 110: Ꮆiết hết đám chó phụ bạc trong thiên hạ

"Được chứ! Được chứ! Cứ giao cho tôi!"

Ninh Tịch cực kì tự tin vỗ vỗ ngực mình, nhìn một lớn một nhỏ càng nhìn càng hưng phấn: "Ôi ôi, không kiềm chế được nữa rồi, thật muốn chụp ảnh lại! Mau đến đây nào! Đứng cạnh nhau nhé, nắm tay...."

Hai cha con răm rắp nghe theo, còn rất phối hợp mà tạo dáng cho cô chụp.

Ninh Tịch càng chụp càng hăng, triệt để hoá thành fan cuồng. Từ ban công thư phòng đến vườn hoa, chụp liên tùng tục mấy chục kiểu ảnh.

Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh cô, nghiêng người sát lại gần, tán thưởng nói: "Chụp đẹp lắm."

Ninh Tịch khiêm tốn xua xua tay: "Kĩ thuật của tôi cũng thường thôi, lại còn dùng điện thoại chụp nữa, chẳng qua là vì trình độ của hai người mẫu quá cao, bối cảnh lại đẹp, cho nên mỗi bức ảnh đều rất giống chuyên nghiệp! Ah, đúng rồi Lục Đình Kiêu, tài khoản Wechat của anh là gì? Để tôi thêm bạn rồi gửi ảnh cho anh. Ài! Tôi đã nói rồi mà! Bây giờ còn mấy ai dùng tin nhắn nữa, phiền phức muốn chết! Tí phải dạy Tiểu Bảo dùng Wechat!"

"Có, quét mã của tôi này." Lục Đình Kiêu cảm thấy may mắn vì hồi trước bị Lục Cảnh Lễ ép phải dùng Wechat.

"Ơ? Tên tài khoản của anh cũng là Lục Đình Kiêu luôn à... đúng là chẳng có tí sáng tạo nào!" Ninh Tịch vừa chê bai vừa thêm bạn với Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu nhướng mày, vô thức liếc nhìn xem tên tài khoản của Ninh Tịch là gì, nhìn rồi mới phát hiện ra mình có chút không hiểu tiếng hán.

E の Ji Moshikongshikong?

Tại sao cái tên này lại kì quái thế? Có nghĩa là gì vây?

Lục Đình Kiêu rất muốn hỏi nhưng lại sợ đó là tiếng lóng trên mạng, hỏi ra lại sợ để lộ sự khác biệt giữa mình và cô ấy giống như lần trước cho nên đành chọn ngậm miệng không nói. (Sa - lang - hey - yo á!)

Sau khi thêm bạn nhau Ninh Tịch gửi toàn bộ ảnh sang cho anh.

Lúc nhận được ảnh Lục Đình Kiêu còn vô tình chú ý đến chữ kí của Ninh Tịch, rất cá tính: Có đao kia nơi tay, gϊếŧ sạch đám chó phụ bạc trong thiên hạ!

Lục Đình Kiêu: "....."

Ninh Tịch thấy Lục Đình Kiêu nhìn chằm chằm vào chữ kí của mình với ánh mắt phức tạp, liền lập tức quẫn bách, xấu hổ mà giả thích: "Cái đó ấy à, là chữ kí từ hồi còn trẻ trâu, cứ quên mãi không sửa! Rất buồn nôn đúng không?"

Lục Đình Kiêu cười khẽ: "Không."

Rồi có một ngày, anh sẽ trở thành người khiến cô thay đổi cái chữ kí này.

"Cả tên tài khoản của tôi nữa. Khụ khụ, cái này gọi là tiếng sao hoả, hồi trước rất thịnh hành ở trên mạng, bây giờ nhìn lại cảm thấy thật buồn nôn nhưng tôi dùng quen rồi nên lười sửa!" Ninh Tịch gãi gãi đầu nói.

"Không đâu, có thể giúp tôi đổi một cái tên giống cô không?"

"Hả? Anh… anh thực sự cảm thấy nó không buồn nôn à?" Ninh Tịch cả kinh vì cái khiếu thẩm mĩ của Lục Đình Kiêu.

"Ừm." Biểu cảm của Lục Đình Kiêu rất chân thành.

"Vậy.... vậy sau này tôi giúp anh nghĩ một cái nhé!" Ninh Tịch vừa mới đồng ý liền cảm thấy hối hận. Không biết bạn bè trên wechat của Lục Đình Kiêu sau khi thấy tên mới sẽ có biểu cảm gì nữa, chắc vui lắm đây.

"Cám ơn."

Lục Đình Kiêu rất hiếm khi đăng nhập vào wechat, vừa vào cái thì liền nhìn thấy group chat nhóm của gia tộc nhảy ra vài cái tin nhắn.

Hoá ra là hai ông bà nhà họ Lục đang oán thán với đám thân thích rằng đã rất lâu rồi không được gặp cháu ngoan nhà mình. Bởi vì, gần đây con trai cả của bọn họ hình như thích một cô gái, đang nhiệt tình theo đuổi con gái nhà người ta, cho nên bọn họ không dám quấy rầy anh.

Cái ngữ điệu này thì than thở chỗ nào, đang khoe khoang thì có!

Hứ hừ, hứ hừ, con cả nhà tôi, cuối cùng cũng có đối tượng để thích rồi nha! Là con gái đó nhá!

Lục Đình Kiêu dở khóc dở cười vì cái ngữ điệu của cha mẹ. Sau đó liền tiện tay up mấy tấm ảnh Ninh Tịch vừa mới gửi cho anh vào trong nhóm chat.

Thế là, mấy phút sau, cả cái group chat của gia tộc bị nổ tung.