Vẫn biết giày vò người khác như vậy, chỉ có lúc cô khóc... “Sao lại hủy kết bạn với anh?” Anh nhàn nhã rút ngón tay ra, nâng cằm Chu Mang lên, hỏi ra nghi hoặc đã giấu nửa năm dưới đáy lòng. Đυ.c xương khoét tim, rõ ràng giây trước còn ở trên giường nũng nịu gọi anh là anh ơi, giấy tiếp theo đã phủi mông block WeChat của anh, tưởng tượng đên việc này, anh cả đêm khó ngủ.
“Không phải nói rồi à, chơi đủ rồi.”
Câu trả lời giống hệt nửa năm trước, trong lòng Từ Phóng khó chịu, đặt người kia xoay mặt vào mặt giường, đè lên chiếc eo quý giá của cô, mông vểnh lên.
Cô thích chơi, từ nhỏ đã ương bướng, Từ Phóng không xác định được những lời cô nói câu nào thật câu nào giả. Bàn tay vung lên, tét thật mạnh vào mông cô, thịt mông núc nảy, “Quả Quả, em không ngoan.”
Chu Mang không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cảm giác miệng huyệt trào ra một dòng nước, nói lầm bầm thúc giục anh, “Anh nhanh lên...”
Dươиɠ ѵậŧ được móc ra cọ vào miệng huyệt đang trào ra nước da^ʍ, cọ vào thịt, chậm chạp không tiến vào.
Lâu lắm rồi rồi làm, lần vào tối hôm qua căn bản là không giải quyết đủ, Chu Mang vểnh mông kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, miệng gọi, “Anh ơi.”
Mánh khóe quen dùng trên giường, Từ Phóng cũng ăn theo trò này của cô, tách rộng hai bên khe thịt giúp côn ŧᏂịŧ tiến vào từng tấc một, thít chặt vào thịt mềm phía bên trong, không có một khe hở nào, không hề giữ lại mà bao trọn lấy anh.
Cảm giác khó chịu trong nháy mát không còn nữa, cảm giác thỏa mãn khi bị lấp đầy tràn ra toàn thân, Chu Mang rên dài một tiếng, lại không dám quá lớn tiếng, dù sao đây cũng là ở nhà, nếu chuyện của cô và Từ Phóng bị bại lộ, kẻ xui xẻo nhất định sẽ là cô, nói không chừng chờ chuyện vui của Từ Nam kết thúc, cơm thừa căn cặn cũng đủ để làm cái chiếu cho cô nằm.
Từ Phóng bóp lấy eo cô, bắt đầu từ từ ra vào. Tuy rằng âʍ đa͙σ đã ướt đến mức có thể bao lấy anh, nhưng nếu muốn nhấp cho tận hứng thì vẫn không đủ, ngón tay thon dài vươn ra sờ vào hộŧ ɭε ở giữa hai cánh hoa thịt, xoa, nắn, ấn, nhéo, khiến cho Chu Mang không ngừng rêи ɾỉ.
Anh cố ý thả chậm động tác, chậm rãi ma sát vào chỗ gồ lên bên trong vách thịt, ở trong âʍ đa͙σ đẩm ướt đến khó chịu đánh vào góc chết của Chu Mang, cứ là không muốn cho cô.
“Cho em...” Chu Mang bất mãn mấp máy, thịt mềm co lại thít chặt lấy côn ŧᏂịŧ chôn trong cơ thể.
“Nói thật với anh, anh sẽ cho em.” Anh xoay người hạ một nụ hôn không nặng không nhẹ lên vai cô, dưới thân đè xuống, không chút dấu hiệu nào mà đè đến chỗ sâu nhất.
“Nói... cái gì cơ.”
Lần này suýt khiến cô ra, thoải mái như đặt mình trong mây vậy, theo bản năng mà trả lời, thật ra cơ bản là biết Từ Phóng đang nói cái gì, chỉ muốn làm cho anh nhanh chóng ȶᏂασ mình.
“Tại sao lại hủy kết bạn với anh?”
Lại đè thêm chút nữa, gần như muốn xỏ xuyên qua người cô, nước mắt hưng phấn vốn đang rưng rưng ở khóe mắt sau động tác này thì hoàn toàn tràn ra, “Anh... rất đáng ghét.”
“Anh rất đáng ghét.” Cô nói lại một lần nữa.
Sự tủi thân dưới đáy lòng quay cuồng ùn ùn kéo đến, bất mãn du͙© vọиɠ cũng tra tấn ý chí yếu ớt của cô, nhỏ giọng khóc nức nở.
Tại sao sao lại dây dưa không rõ với cô, đối xử tốt với cô, làm hết thảy những chuyện người yêu nên làm.
Cứ là không nói thích cô.