Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Chương 27

Nữ phụ thì có số lượng đông đảo, chín lần trước Hòa Vi đều chết trên tay nữ phụ.

Tổng thời gian của chín lần cũng không quá ba tháng, còn không có nổi một lần trụ được trong thời gian dài.

Cốt truyện phát triển giống như trò chơi quét mìn, khác nhau ở chỗ quét mìn ít nhất còn có quy luật có thể tìm ra, nhưng mà cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này hoàn toàn là làm bậy.

Hòa Vi đã chết nhiều lần như vậy, về cơ bản là thăm dò kịch bản, nếu không phải hiểu gốc rễ từng người, cô cũng không tin nổi.

Đặc biệt là người trước mắt này khoác lên mình một bộ da chính nhân quân tử.

Ánh mắt Hòa Vi lung lay, muốn nắm chặt một đồ vật để giảm bớt khẩn trương, nhưng lại sợ khiến anh chú ý, chỉ đành phải cong môi cười một cái, làm bộ cái gì cũng không hiểu hỏi: “Hôm nào mời Yến tổng ăn cơm, ngài xem có được không?”

Nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ còn cách này.

Không coi là thân mật, cũng không tính là có lệ.

Yến Hoài đưa tầm mắt xuống dưới, chú ý tới ngón tay Hòa Vi vô thức buộc chặt, sau đó lại nhanh chóng buông ra.

Cô đang khẩn trương.

Thời điểm cô ở trước mặt anh, vẫn luôn rất khẩn trương.

Chẳng lẽ anh còn có thể ăn cô?

Gian phòng khám này không lớn, chỉ có 2 chiếc giường đơn nhỏ hẹp, còn có một chiếc ghế dựa.

Đại khái cũng chỉ khoảng mười mét vuông.

Trên người Hòa Vi có mùi rượu, còn trên tóc cô lại là mùi dầu gội, quyện với nhau thổi qua, tựa hồ như mỗi một tấc không khí đều nhiễm hương thơm của cô.

Hôm nay Yến Hoài không uống rượu, nhưng mà lúc này anh đột nhiên có chút không tỉnh táo.

Anh giương mắt, nhìn chằm chằm Hòa Vi đang hơi nhấp môi, sau đó lại dời đi, “Không cần.”

Khóe miệng Hòa Vi đang có xu hướng cong lên lại hạ xuống.

Yến Hoài: “…”

Thoạt nhìn cô giống như còn nhẹ nhàng thở ra.

L*иg ngực Yến Hoài như bị thứ gì đó chặn lại, thở có chút không thông.

Anh giật giật môi dưới, “Em trả lời tôi một vấn đề là được.”

Hòa Vi thật cẩn thận mà nhìn anh, nhưng lần này cô đáp rất thoải mái: “Vấn đề gì?”

Đôi mắt cô sáng rõ, lại được làn da trắng nõn làm nổi bật, càng thêm tinh tế xinh đẹp.

Hầu kết Yến Hoài khẽ nhúc nhích.

Anh muốn hỏi rất nhiều vấn đề.

Ví dụ như Hòa Vi vì sao lại sợ anh.

Hay Hòa Vi có hay không lên giường cùng Yến Thần.

Nếu đã lên, thì lên mấy lần.

Nhưng mấy vấn đề này chỉ ở trong đầu anh lướt qua giây lát, còn chưa tới bên miệng liền chịu khổ mà chết non.

Vốn dĩ Hòa Vi đã đang sợ anh, nếu hỏi loại vấn đề này, chắc chắn cô sẽ cho rằng anh không phải người tốt lành gì.

Tuy rằng anh đích xác cùng hai chữ “Người tốt” này một chút cũng không dính dáng.

Yến Hoài không phải người có kiên nhẫn, nhưng khi đối đãi với Hòa Vi, anh cảm thấy mình kiên nhẫn ngoài dự đoán.

Yên lặng hai giây, anh mới chống tay xuống cạnh giường bên người Hòa Vi, nửa người trên hơi hướng về phía trước, “Em thích Yến Thần sao?”

Hòa Vi sửng sốt.

Thanh âm của người đàn ông trầm thấp, hơn nữa lại dịu dàng, thiếu chút nữa cô cho rằng chính mình nghe lầm.

Đây thực sự là vấn đề… mà anh có thể hỏi ra miệng sao?

Hòa Vi cảm thấy không phải đầu óc mình hỏng, mà chính là đầu óc Yến Hoài hỏng rồi.

Cô nhấp môi dưới, sau đó dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, tự hỏi vài giây, sau đó “Ừ” một tiếng.

Nhưng câu hỏi của Yến Hoài lại trở thành câu khẳng định.

Đáy mắt anh dần dần lạnh xuống, khóe môi căng thẳng, híp mắt liếc nhìn cô một cái: “Thích bao nhiêu?”

Hòa Vi cúi đầu, khóe miệng khẽ động.

Giây tiếp theo, khi Yến Hoài cho rằng cô muốn trả lời, thì cô nhỏ giọng nói một câu: “Anh nói chỉ hỏi một vấn đề.”

“…”

Tốt, rất tốt.

Yến Hoài cảm thấy chính mình có khả năng có chút khuynh hướng chịu ngược, Hòa Vi vừa thốt ra những lời này, trong l*иg ngực anh liền nghẹn một ngụm khí.

Chẳng qua đến khi ngụm khí đó ra ngoài, thì lại có một ngọn lửa khác bốc lên.

Yến Hoài không nhìn Hòa Vi nữa, trực tiếp đứng dậy ra cửa.

Khi đi tới cửa phòng khám, thì đúng lúc dì đẩy cửa tiến vào, trong tay còn xách một cái túi, bên trong đựng một hộp thuốc hạ sốt cùng một hộp thuốc giảm đau.

“Tiểu Hòa, mấy ngày nay nhớ uống thuốc đúng giờ, không được đi lại nhiều, nếu như đau quá thì uống một viên thuốc giảm đau.” Dì đưa túi thuốc qua, “Cơ thể cháu thực sự quá yếu, một tháng nay không biết bệnh bao nhiêu lần rồi?”

Yến Hoài dừng bước chân.

Anh không xoay người, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.

Áo khoác trên người Hòa Vi được cởi ra đặt ở một bên, áo sơ mi là chiffon, cảm giác thật tốt, vạt áo được cho vào trong quần, càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn tinh tế.

Giống như chỉ cần mạnh tay một chút thì sẽ đứt đoạn.

Rất kỳ quái, cô ăn mặc quy củ thậm chí coi như kín mít, nhưng mà cố tình Yến Hoài lại có chút chịu không nổi.

Chẳng qua, chịu không nổi cũng phải chịu.