Sau này kiểu gì cũng có chuyện vui để xem, Trình Diễm vui vẻ mà tưởng tượng.
-
Hòa Vi truyền dịch ba ngày, lại uống thuốc bốn ngày.
Một vòng qua đi, bệnh cảm lạnh của cô rốt cuộc cũng tốt lên.
Đây là những ngày cô cảm thấy an ổn nhất, không cần ứng phó Yến Thần, cũng không cần lo lắng bị nữ phụ ác độc hãm hại.
Buổi tối Chủ nhật, Hòa Vi ôm máy tính xem một bộ phim ngắn.
Bộ phim chỉ hơn hai mươi phút, Hòa Vi xem đến gần cuối cảm giác mắt hơi đau.
Mấy ngày nay cô ngủ quá nhiều, cũng không bước chân ra khỏi cửa để cảm nhận ánh nắng mặt trời, đôi mắt có chút không thích ứng được ánh sáng của màn hình máy tính.
8 giờ rưỡi, cô nhận được tin nhắn của chủ biên tạp chí vườn trường muốn cô chụp ảnh cho tạp chí.
Hòa Vi nhớ tới lời Trình Diễm nói, uyển chuyển từ chối.
Tới ngày hôm sau, chính là một ngày mới.
Hòa Vi quả nhiên nhận được điện thoại của Trình Diễm, thông báo thời gian khởi động máy là vào thứ ba.
Thứ ba khởi động máy, buổi tối thứ hai có một bữa tiệc giữa đoàn phim, chủ yếu là chuẩn bị cho các diễn viên chính, làm quen với nhau để kết hợp thật tốt khi đóng chung.
Hòa Vi bất hạnh nằm trong danh sách, muốn cự tuyệt, nhưng nếu thật sự cự tuyệt, khẳng định sẽ bị tách biệt.
Thật sự không còn cách nào, buổi tối hôm ấy, Hòa Vi đúng giờ qua.
Ở đây có ba đạo diễn, ba nhà đầu tư, một nhà làm phim, hai nhà biên kịch, còn có bảy diễn viên chính.
Mười ba người, mười một nam năm nữ.
Ăn uống nói chuyện được nửa tiếng, Hòa Vi cảm thấy buồn nôn.
Mấy ngày nay cô uống nhiều thuốc, trong miệng đắng ngắt, dạ dày tựa như mỏng đi một tầng.
Thật sự không thoải mái.
Hòa Vi tìm cớ, nhanh chóng từ phòng bao vọt vào toilet rửa mặt.
Rượu cô chỉ uống vài chén.
Trình Diễm đoán cô vẫn còn yếu, cho nên trong tối ngoài sáng đều thay cô chặn lại không ít.
Hòa Vi ở toilet nôn vài phút, lúc ra cửa thì tìm người phục vụ lấy nước khoáng, cô súc miệng rất nhiều lần, thẳng đến khi thấy đáy chai nước mới thôi.
Vừa vặn lúc này Yến Thần gọi điện tới.
Thanh âm Hòa Vi có chút nhỏ, hơi yếu đuối, “Alo?”
“Hòa Hòa, hiện tại ở nhà sao?”
“Đoàn phim khởi động máy, hiện tại em đang ở bữa tiệc.”
“Loại địa phương này không quá an toàn, chính em chú ý chút, không phải ai mời rượu liền uống, những người đó uống say cái gì cũng đều làm được.”
Hòa Vi đáp ứng.
Yến Thần lại dặn dò vài câu, vài phút sau, điện thoại kết thúc.
Kỳ thật hôm nay Hòa Vi có chút nắm chắc, bởi vì hệ thống căn bản không có nhắc nhở cô có ngược nha.
Cô ném chai nước khoáng đã hết vào thùng rác, sau đó dẫm giày cao gót quay trở lại phòng bao.
Lần này mãi đến 11 giờ đêm, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Chỉ trong 3 tiếng đồng hồ, Hòa Vi nhìn thấy phía bên cạnh nhà đầu tư tuổi đã trung niên Địa Trung Hải bốn lần với tay vào trong váy nữ diễn viên.
Hai người một người tình một người nguyện, Hòa Vi đương nhiên không có quyền lên tiếng.
Cô có Trình Diễm che chở, thế nên ở trên bàn cơm thật ra không bị chiếm tiện nghi.
Thời điểm kết thúc, còn có nhà đầu tư trêu ghẹo hỏi Trình Diễm: “Đạo diễn Trình, đây là em gái nhỏ sao? Cậu vẫn luôn che chở, rượu cũng chưa uống vài chén đâu?”
Trình Diễm cười cười, “Em gái.”
Mọi người ái muội lại sáng tỏ mà cười cười.
Hòa Vi cũng không cần giải thích, những việc như thế này phải có vài người hiểu lầm mới tốt, như vậy hẳn là sẽ không có ai có ý đồ gì với cô.
11 giờ mười, đoàn người giải tán.
Có hai nữ diễn viên trực tiếp đi theo nhà đầu tư đi lên tầng thuê phòng, Hòa Vi đã gặp nhiều trường hợp như vậy, đã sớm đối với loại chuyện này cảm thấy bình thường, cũng không liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái.
Vị chua lại dâng lên, Hòa Vi chạy tới toilet, đem thức ăn buổi tối toàn bộ nôn hết ra.
Thời điểm từ hội sở trở lại, thời gian như trôi càng ngày càng chậm.
Thời tiết ấm lên, Hòa Vi cũng không mặc nhiều, bên trong là áo sơ mi trắng quần tây, bên ngoài là một chiếc áo khoác gió, dưới chân là đôi giày cao gót 7-8 cm.
Mắt cá chân trần trụi, may mà mấy ngày nay đã ấm hơn, nên cô cũng không cảm thấy lạnh.
Hòa Vi vừa định sang đường bắt xe quay trở về, phía sau liền có người gọi cô, “Hòa tiểu thư?”
Hòa Vi dừng lại, sau đó quay đầu.
Là một nhà đầu tư trong bữa tiệc tối nay, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ là người đàng hoàng.
Nhưng mà ai biết được dưới lớp da này là gì, đến tột cùng là người hay là quỷ.
Hòa Vi hướng về anh ta gật gật đầu, không lạnh nhạt cũng không thân thiện.
Nhà đầu tư lại mở miệng: “Đã trễ thế này, tôi đưa cô trở về đi?”
“Không cần, cảm ơn.”
“Cô và đạo diễn Trình có quan hệ như thế nào?”
Hòa Vi sửa sang lại một chút ý nghĩ, còn chưa kịp trả lời, người nọ đột nhiên ghé sát vào cô thấp giọng hỏi: “Cô ngủ cùng anh ta, anh ta liền cho cô vai nữ số 4 à?”