"Vừa rồi..."
Nghe ra sự chần chừ của Tiểu Hồ Ly, tôi ngước mắt nhìn sang đối diện, bấy giờ mới để ý thấy con người thích ăn uống chuẩn mực như cô ấy lại không hề động đũa.
"Chị gái xinh đẹp kia, là bạn của cậu à?"
Tôi không khỏi phá lên cười, nếu Hứa Nhân Ninh nghe được chắc chắn sẽ rất đắc ý đây.
Tôi gật đầu, quấn mì cho vào miệng, "Ừ, nhưng hai năm rồi không liên lạc, hôm nay cũng là tình cờ chạm mặt do chị ấy tham gia triển lãm."
Sự xúc động khi thấy bức tranh vừa rồi vẫn chưa bình ổn, càng không cần nhắc đến việc biết nó xuất phát từ tay Hứa Nhân Ninh, tim tôi trào dâng những cảm xúc khó tả, suýt tí thì bật khóc.
Hứa Nhân Ninh luôn lặng yên không dấu vết như vậy, nhưng một khi hiểu được tình cảm của chị sẽ khiến người ta hãm sâu trong đó, không thể phản kháng. Tôi biết dù thời gian có trôi đi, năm tháng có vô tình đến mấy thì tôi vẫn luôn một lòng một dạ với người phụ nữ này.
Nhưng tôi cảm thấy mình đã che giấu rất tốt, thế nên khi câu hỏi của Tiểu Hồ Ly được ném ra, tôi rất bất ngờ.
"Chị ấy... chỉ là bạn của cậu thôi sao?"
Có lẽ do câu hỏi của cô ấy quá khẳng định, cùng sự thất vọng khó lòng che giấu trên nét mặt nên tôi không thể phủ nhận ngay tức khắc.
Tiểu Hồ Ly chầm chậm ngẩng đầu, cặp mắt long lanh thường ngày hơi ảm đạm, thấp giọng, "Nói tớ nghĩ nhiều cũng được, nhưng tớ có cảm giác... Đối với cậu, chị ấy không giống những người khác."
Im lặng vài giây, tôi nói: "Chị ấy là người tớ đã quen biết từ rất lâu." Quen bao lâu, thích bấy lâu —— Việc này chẳng có gì vui, cũng không đáng để khoe khoang. Bên cạnh đó, tôi cũng không chắc Tiểu Hồ Ly có xác định được tính hướng của tôi không. Tuy rằng thỉnh thoảng Đàm Nhã Hằng sẽ cười khằng khặc như vịt trêu tôi, tôi cũng chỉ dữ tợn trừng cô ấy chứ không để tâm.
Sau Hứa Nhân Ninh, tôi không dám lại đi phỏng đoán chuyện tình cảm. Ai phải lòng ai, ai thích ai, không nói ra miệng thì sẽ cho rằng không xảy ra.
Thật ra, tôi không nghĩ Tiểu Hồ Ly có cảm giác với mình, dù vì không muốn hay sợ sệt thì trước nay tôi đều nghĩ thế.
"Nếu như, tớ nói nếu như." Cô ấy đặt dao nĩa xuống, nhìn thẳng vào tôi: "Cậu có người thích, hi vọng cậu có thể nói với tớ, không nói là ai cũng được, tớ chỉ là... chỉ là muốn biết mình có nên tiếp tục... thích nữa không."
Giọng điệu kiên định pha lẫn khẩn cầu khiến tôi ngẩn ra.
Tôi không thể tưởng tượng cô ấy phải lấy bao nhiêu can đảm mới có thể mở miệng... Hơn cả sợ hãi, chính là bất lực.
Tôi vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay lạnh ngắt của cô ấy, nói: "Cảm ơn cậu." Tôi cố làm giọng mình nghe bình tĩnh và tự nhiên hết mức, nhưng nhìn viền mắt ửng đỏ của cô ấy, tôi vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Tôi khó lòng tưởng tượng hai năm Đại học của mình sẽ buồn tẻ và cô độc thế nào nếu như không có Tiểu Hồ Ly.
Vì vậy, cô ấy hoàn toàn xứng đáng với lời cảm ơn của tôi.
"Cậu đừng cứ dịu dàng như thế chứ." Cô ấy khẽ cắn môi dưới, trách móc: "Thế này quá phạm quy rồi."
Tôi cười khẽ, nhìn chăm chăm vào khuôn miệng cười rạng rỡ của cô ấy, cụp mắt, nhẹ nhàng nói: "Vốn dĩ ban đầu tớ muốn học ở Đại học C, sở dĩ đến Đại học Z là vì trong nhà xảy ra chút chuyện..." Tôi vừa nói vừa nhớ lại chuyện xưa, cô ấy mỉm cười, im lặng nghe.
Nhắc đến tôi mới nhận ra rằng cuộc sống Đại học của mình chỉ ngập tràn hình ảnh Hứa Nhân Ninh. Những hồi ức buồn kia chẳng là gì so với những kỉ niệm đẹp Hứa Nhân Ninh đã mang lại cho tôi.
Giờ phút này nhìn lại, tất cả đều là cảm kích và biết ơn.
Từ khi nào tôi bắt đầu để ý đến Hứa Nhân Ninh... E rằng, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chị đứng cạnh cửa sổ phòng bệnh xa xăm nhìn ra ngoài, tôi đã khắc ghi người phụ nữ này.
Một lần, là cả một đời.
Hai năm, tôi dùng vài câu đơn giản lướt qua, nhưng với sự thông minh của Tiểu Hồ Ly, tôi nghĩ không cần nhiều lời thì có lẽ cô ấy cũng hiểu.
Thật vậy, sau khi tôi kể xong, bỗng nhiên cô ấy nghiêm mặt nhìn tôi, kiên định nói: "Tớ cảm thấy, hẳn là cậu nên tìm chị phó giám đốc nói chuyện rõ ràng."
Tôi ngây ra.
"Thế giới rộng lớn, có duyên gặp gỡ cũng chẳng dễ dàng gì. Có những người, một khi quay lưng là một đời vĩnh biệt... Cậu có cơ hội gặp lại chị ấy, những chuyện cần nói, muốn nói, thì hãy nói hết với chị ấy được không?"
"... Tớ không biết nữa." Sự thẳng thắn và bộc trực của Tiểu Hồ Ly là điểm tôi thích nhất, bởi vì đây là thứ tôi không có. Năm ấy chỉ hỏi Hứa Nhân Ninh có thích mình không cũng đủ khiến tôi thu mình vào vỏ ốc, sau đó không có cách nào lấy can đảm bước ra, huống chi vật đổi sao dời, càng không biết làm thế nào để nhắc lại."
"Bức tranh kia, không phải là đáp án sao?"
Tôi ngớ ra.
"Phải nhớ thương một người đến thế nào thì từng đường nét trong tranh mới chỉ toàn hình bóng người ấy? Chính cậu cũng nói đấy thôi, khi xem tranh thấy rất xúc động, sự xúc động kia không đơn thuần chỉ là cảm động thôi, đúng không?"
Cô ấy nói không hề sai. Nỗi xúc động đó hoà vào nhịp đập trái tim mới khiến tôi càng khó quên, khiến tôi không thể không thừa nhận, hoá ra, tôi vẫn còn thích Hứa Nhân Ninh.
"Lê Thần ơi là Lê Thần." Cô ấy vươn tay xoa gò má tôi, "Cậu có biết tại sao tớ để ý cậu không?"
Tôi lắc đầu. Chúng tôi hiếm khi nói về ấn tượng đầu tiên của mình nên tất nhiên tôi không biết, cũng không nghĩ tới tại sao Tiểu Hồ Ly lại đối với tôi như vậy, thậm chí là, tại sao lại thích.
"Khi lớp trưởng nói tên cậu nghe rất trung tính, tớ thấy cậu cười bảo không thích tên của mình, thật ra tớ rất ngạc nhiên, tại sao lại có người không thích tên mình chứ? Lúc này tớ mới chú ý đến sinh viên chuyển trường cùng thời điểm với mình." Tầm mắt Tiểu Hồ Ly dừng ở khoảng xanh bên ngoài, ánh nhìn xa xăm, nói tiếp: "Chẳng biết cậu còn nhớ không... Sau này khi chúng ta cùng ăn cơm trưa ở trường, tớ vờ như vô tình hỏi chuyện này, thật ra lúc đấy trong lòng tớ hồi hộp lắm, nhưng có lẽ cậu không cảm giác được nên vừa xem tin tức vừa nói —— "
Tôi tiếp lời: ""Lưu Lê" đồng âm với "lưu ly"(*) nên tớ không thích lắm. Bởi vì tớ luôn cảm thấy, có lẽ vì mang tên này nên cuộc đời mình mới lang thang khắp chốn —— Tớ chỉ muốn tìm một lý do đổ lỗi để mình cảm thấy thoải mái hơn mà thôi."
(*Lưu Lê 刘黎 và lưu ly 流离 đều có phát âm là [liúlí], lưu ly nghĩa là trôi giạt, lang thang.)
Tôi nhớ chuyện này, nhưng lại không lưu tâm đến cảm xúc của Tiểu Hồ Ly.
"Khi ấy, thật ra tớ muốn nói với cậu rằng tớ rất thích tên cậu, tên rất hay, nhưng tớ cũng không tìm được lý do thuyết phục cậu nên cứ luôn nghiền ngẫm về nó... Bây giờ có người đã cho tớ một ý nghĩa tốt đẹp, tớ cảm thấy thật tốt."
"Tiểu Hồ Ly..."
"Tớ biết cậu không thể đáp lại tình cảm của tớ, nhưng cậu có thể hứa với tớ ba việc không?"
"Cậu cứ nói đi."
Tôi hiểu trong chuyện tình cảm không có đến trước hay sau; dù đến sớm hay muộn một bước, không đúng người thì vẫn cứ là sai.
Thế nhưng, tình cảm đáng trân trọng giữa người với nhau không chỉ có tình yêu, còn có tình bạn và tình thân, Tiểu Hồ Ly đối với tôi là như thế.
"Thứ nhất, chúng ta mãi mãi là bạn."
Tôi gật đầu.
"Thứ hai, cậu không thể ghét những gì tớ thích."
Tôi hoài nghi, không hiểu điều đó có nghĩa gì.
Tiểu Hồ Ly liếc mắt cười nói: "Chẳng hạn như tớ thích ăn đồ ngon, thích ra ngoài chơi, và... cậu."
Tôi ngẩn ra, cụp mắt, gật đầu đồng ý.
"Cuối cùng chính là..."
Tiểu Hồ Ly bỗng chỉ ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn theo hướng tay cô ấy rồi chợt sững người, nhịp tim vô thức đập nhanh hơn. Một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc đang bước xuống bậc thang, đi về phía xa.
"Nói với chị phó giám đốc rằng cậu vẫn còn thích chị ấy."
Một tay cô ấy chống cằm, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh cười tủm tỉm với tôi, mắt lấp lánh, "Tốt quá, có thể thấy người mình thích hạnh phúc. Còn tớ... nói sao cũng không phải con cáo được cậu thuần hoá, cậu cũng chẳng phải hoàng tử bé của tớ(*), dù tớ có ra sao chăng nữa cậu cũng không cần hổ thẹn, đi làm chuyện mình thật sự muốn làm là tốt rồi."
Ánh mắt Tiểu Hồ Ly giục tôi đuổi theo Hứa Nhân Ninh, tôi đồng ý. Trước khi đi, tôi ôm lấy cô ấy.
Tuy rằng tôi không phải hoàng tử bé của cô ấy, nhưng đối với tôi, cô ấy là chú cáo duy nhất, là chú cáo tự do tự tại, không bị thuần hoá, luôn cho tôi một khoảng cách an toàn, mãi mãi là bạn bè.
Đây là điều duy nhất tôi có thể làm vì cô ấy.
(*Một chi tiết trong truyện "Hoàng tử bé" của nhà văn Antoine de Saint-Exupéry.)