Nhận giấy phạt xong, cuối cùng tôi cũng đến kịp buổi họp phụ huynh. Khi vội vội vàng vàng chạy vào lớp, tôi nhìn thấy Hứa Dục Duy ngồi vẽ một mình trong góc, lòng chợt xót xa. Những bé khác đều nép bên người bố mẹ, chỉ mỗi cô bé thu mình ngồi đó.
"Duy Duy."
Hứa Dục Duy đang đưa lưng về phía tôi ngẩng đầu nhìn ra sau, vui sướиɠ chạy về hướng tôi: "Chị!" Tôi ôm chặt cô bé vào lòng, thầm nghĩ, quả nhiên tôi vẫn thích nhất nụ cười của em.
"Em còn tưởng rằng mẹ không tới..." Cô bé dụi vào ngực tôi: "Em đợi lâu lắm."
"Chị xin lỗi." Tôi vuốt tóc em, phút chốc không biết giải thích thế nào về chuyện Hứa Nhân Ninh không đi cùng tôi, đột nhiên tôi chợt nảy ra một ý, nâng má em lên nói: "Mẹ em đang chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho em nên sẽ đến muộn, em kiên nhẫn cùng chị chờ được không?"
"Niềm vui bất ngờ!" Hứa Dục Duy hưng phấn hỏi: "Thật ạ? Là bất ngờ thế nào ạ?"
Tôi gật đầu: "Đây là bí mật. Chỉ cần em ngoan ngoãn thì sẽ biết điều bất ngờ là gì." Cô bé gật đầu thật mạnh, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa hướng dương.
Về buổi họp phụ huynh này, Hứa Dục Duy từng nói với tôi rằng sẽ cùng các bạn diễn lại một truyện cổ tích, Hứa Dục Duy đóng vai công chúa Bạch Tuyết. Trên bục, phong thái cử chỉ của cô bé rất chuyên nghiệp, tác phong lãnh đạo này đúng là sự thừa hưởng hoàn hảo từ Hứa Nhân Ninh.
Một phụ huynh bên cạnh bắt chuyện với tôi, nói rằng con trai của chị ấy rất thích Hứa Dục Duy, cũng hỏi tôi là gì của cô bé, tôi trả lời là chị. Chị ấy tán dương rằng tình cảm hai chị em tôi thật tốt, còn nói chị ấy cũng rất thích Hứa Dục Duy.
"Vậy là từ đó về sau, công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi..." Lời dẫn chuyện của cô giáo chủ nhiệm vang lên, kèm theo những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Tôi nhiệt tình vỗ tay cho Hứa Dục Duy, cũng tận dụng quan hệ để xin chị phụ huynh tập tin video và chép nó vào usb của mình. Tôi nghĩ Hứa Nhân Ninh sẽ không muốn bỏ lỡ mọi khoảnh khắc tuổi thơ của con gái.
"Cảm ơn chị." Tôi nói cảm ơn với vị phụ huynh kia, chị ấy cười toe toét, trò chuyện với tôi thêm vài câu trước khi quay đầu xem con trai mình.
Khi tất cả các bé lên bục để chuẩn bị cho màn chào cảm ơn thì cửa trước mở ra, mọi người cùng quay nhìn, không khỏi ngạc nhiên.
"Xin lỗi vì đã đến muộn."
Đó là Hứa Nhân Ninh. Trên tay chị cầm một bó hoa, phía sau là cả một bàn xe hoa cùng tiến vào lớp. Tôi ngây ngẩn nhìn chị, hoảng hồn với những bó hoa trên bàn.
Chị bước đến nói bên tai tôi: "Trao hoa giúp tôi nhé, mỗi bé đều có một bó." Tôi ngơ ngác nói "vâng" rồi tặng hoa trong tiếng hoan hô của các bé. Tôi vừa tặng hoa vừa nhìn Hứa Nhân Ninh cầm bó hoa đi về phía Hứa Dục Duy, cúi xuống đưa cho em.
Nhưng cách lên sân khấu phô trương thế này khiến người ta khó mà tiêu hoá nổi, tuy rằng hiệu quả vô cùng tốt. Trong mỗi bó hoa còn có một hộp chocolate bọc giấy vàng, đứa bé nào cũng rất vui, cả lớp bỗng sôi động hẳn lên.
Buổi họp phụ huynh kết thúc cũng là lúc không khí náo nhiệt lắng xuống. Nhân lúc giáo viên tìm đến Hứa Dục Duy, tôi ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhân Ninh.
"Tôi..."
"Tôi..."
Hai chúng tôi cùng lên tiếng, cũng đồng thời im lặng, nhìn nhau vài giây rồi cùng nhau bật cười. Tôi cười nói: "Chị nói trước đi, chuyện của tôi không vội."
"Tôi nghĩ điều chúng ta muốn nói giống nhau." Hứa Nhân Ninh tràn trề năng lượng là dáng vẻ tôi quen thuộc. Chẳng biết từ đâu chị lấy ra một bông hồng đưa cho tôi: "Cảm ơn em đã đến."
Tôi bất động một lúc rồi nhẹ nhàng nhận lấy: "Không có gì."
"Tôi tưởng em sẽ từ chối." Giọng Hứa Nhân Ninh có chút do dự, tôi nhìn hoa trong tay, lắc đầu đáp lại: "Tôi chỉ không muốn Duy Duy buồn mà thôi. Vậy còn chị? Chuyện đã giải quyết xong chưa?"
"Ừ, chuyện của khách hàng đã xử lý xong rồi. Nghĩ dù gì thì mình cũng đến muộn, lỡ rồi nên cứ làm náo nhiệt một chút." Náo nhiệt một chút của chị là ngập tràn những bó hoa đáng yêu, đúng là làm người ta không dám khen tặng.
Nhưng nghĩ đến chị ấy là Hứa Nhân Ninh thì cũng không có gì ngạc nhiên.
"Mẹ!" Hứa Dục Duy hân hoan chạy tới chỗ chúng tôi. Hứa Nhân Ninh bế cô bé ngồi lên đùi mình, cọ vào chóp mũi cô bé thân mật nói: "Duy Duy của mẹ giỏi quá."
"Đây là bất ngờ của mẹ ạ?"
Nghe vậy, Hứa Nhân Ninh ngẩng đầu, ánh mắt hoài nghi lướt qua Hứa Dục Duy nhìn về phía tôi. Bấy giờ tôi mới nhớ đến chuyện mình bịa ra lúc cấp bách, đã quên nói trước với Hứa Nhân Ninh. Như nhìn thấy sự bối rối của tôi, chị cúi đầu cười nói: "Không phải, tiếp theo mới là bất ngờ thật sự."
"Là gì vậy? Là gì vậy ạ!"
Chờ đã, chị ấy thật sự có điều bất ngờ gì sao? Ngờ đâu, chuyện tiếp theo chị nói lại khiến người ta giật mình ——
"Chúng ta sẽ đến miền Đông chơi ba ngày hai đêm, chị cũng sẽ đi."
... Cái gì? Tại sao tôi hoàn toàn không biết việc này? Tôi nhíu mày, dưới sự hò reo nhảy cẫng lên của Hứa Dục Duy, tôi chỉ có thể phóng lao theo lao. Hứa Nhân Ninh đứng lên tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Được không em?"
"Không được!" Tôi không thể tiêu hoá nổi sự tình phát triển tréo ngoe thế này. Tôi trừng to mắt kích động nói: "Ai nói tôi muốn đi? Hơn nữa chị căn bản không hỏi ý tôi."
"Chị không đi sao?" Hứa Dục Duy bước đến ôm bắp đùi tôi ngọt ngào nói: "Chúng ta cùng đi được không chị? Chúng ta cùng đi chơi đi!" Từ trên nhìn xuống ánh mắt ngây thơ thật đáng yêu, nhưng làm sao tôi có thể đồng ý!
"Không đi à?" Hứa Nhân Ninh móc nhẹ cánh tay tôi, khẽ hỏi: "Một mình tôi dẫn Duy Duy sợ phải đi lòng vòng mất, tôi bị mù đường." Vậy thì đừng tuỳ tiện hứa với con gái chị chứ! Dưới thế công của hai mẹ con, tôi liên tục bị đánh bại. Nhưng chính vào lúc này điện thoại reo vang, tôi bước sang một bên nghe máy, lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Đồ mắm thối! Cậu bỏ thi giữa kỳ thật à? Muốn chết hả!"
Tiếng gầm thét của Đàm Nhã Hằng làm màng nhĩ tôi đau nhức, tôi vô tình ấn vào nút phát loa ngoài, và rồi lời mắng mỏ của cô ấy cứ liên tục tuôn ra: "Họp phụ huynh quan trọng, thi giữa kỳ cũng rất quan trọng biết không? Não cậu bị úng nước hả? Có bệnh hả?"
Rất nhiều người ghét Đàm Nhã Hằng vì cô ấy nói chuyện quá thẳng thắn, không hề quanh co lòng vòng mà trực tiếp làm tổn thương người khác, vậy nên cũng rất nhiều người ngạc nhiên khi tôi có thể làm bạn với cô ấy. Nhưng cũng vì cô ấy thẳng thắn như vậy nên ở bên cô ấy không hề có gánh nặng, thế nhưng lúc này tôi chỉ có thể cười gượng.
"Em bỏ thi?" Hứa Nhân Ninh nghe xong liền chất vấn một cách đầy khó tin, tôi vô thức cho điện thoại vào túi, nhún vai: "Không phải là buổi thi quan trọng lắm..." Chẳng qua chỉ là môn tự chọn, đối với tôi thì có thi hay không cũng vậy.
Hứa Nhân Ninh từng bước áp sát, tôi chỉ có thể lui dần từng bước cho đến thân cây. Tôi nhíu mày: "Chị làm gì vậy?" Hứa Dục Duy thì mới chớp mắt đã chẳng thấy đâu.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi thành những đốm sáng lấp lánh chi chít, những đốm sáng ấy tán xạ lên khuôn mặt thanh thoát của Hứa Nhân Ninh trông thật hư ảo. Chị cụp mắt xuống, chớp đôi mi dài.
Khi gió phất qua, tôi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nhưng nhất thời tôi không biết từng ngửi thấy ở đâu.
Thấy Hứa Nhân Ninh quan tâm như vậy, tôi mềm lòng nói: "Việc tôi từ chối chị không liên quan đến cuộc thi, là vì —— "
"Vì em cảm thấy nó vượt quá quan hệ giữa chủ thuê và sinh viên đúng không?"
Tôi không nói lời nào, Hứa Nhân Ninh xem như tôi ngầm thừa nhận; thực tế thì cũng đúng như vậy, chỉ là tôi không ngờ chị ấy lại nhìn ra được. Đôi khi tôi có ảo giác rằng bất cứ suy nghĩ nào của mình cũng bị người này nhìn thấu.
"Lê Thần, tôi hi vọng em đi cùng chúng tôi, nhưng nếu em không muốn thì tôi cũng không ép." Dứt lời, chị lùi lại vài bước, đi về hướng Hứa Dục Duy đang bước ra từ toilet.
Tôi nhìn đoá hồng kiêu hãnh xinh đẹp trên tay, lại nhìn Hứa Nhân Ninh. Đối với tôi, họ không khác gì so với những cặp mẹ con khác, trên đời này có rất nhiều bà mẹ đơn thân một mình nuôi con, Hứa Nhân Ninh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
Nhưng đối với tôi, lại là người duy nhất.
"Chị ơi, chúng ta về nhà thôi!" Bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy tôi, hò hét cùng nhau về nhà... Chẳng hiểu sao mũi tôi lại chua xót, tôi khẽ mỉm cười.
Đoá hoa Hứa Nhân Ninh tặng tôi cũng không khác gì ngàn vạn đoá hồng khác, nhưng vì là chị tặng, nên trở thành đoá hoa duy nhất. Tôi cầm đoá hoa cất bước về phía hai mẹ con.
Một tay Hứa Dục Duy nắm tay Hứa Nhân Ninh, tay còn lại nắm lấy tay tôi, trên đường cô bé nói nào là buổi họp phụ huynh thật vui, nào là đến trường thật thú vị... Chúng tôi đi về hướng đông, hoàng hôn kéo dài những chiếc bóng trên mặt đất, cuối cùng ba chiếc bóng chồng lên nhau.
Cứ đi, đi mãi, rồi chẳng rõ thế nào lại đi về miền Đông.
Hứa Nhân Ninh hỏi tôi sao đột nhiên lại thay đổi quyết định, tôi nhìn bông hoa trong lọ đặt trên bàn, không trả lời chị ấy. Hoặc giả chị ấy cũng không muốn nghe đáp án, chỉ muốn xác nhận lại suy nghĩ và mong muốn của tôi.
Vài hôm sau, một ngày trước khi đi đến miền Đông, bông hoa trong lọ đã héo tàn. Tôi đem bông hoa héo rũ chôn trong sân nhà. Hứa Dục Duy hỏi tôi đang làm gì, tôi nói, để bông hoa trở về nguồn cội.
"Tại sao không làm thành thẻ đánh dấu trang?" Cô bé nghiêng đầu, hồn nhiên hỏi: "Cô giáo có thẻ dấu trang làm từ hoa đấy, cô nói hoa dính trên giấy sẽ không tàn."
Tôi nhìn chằm chằm cô bé hồi lâu rồi xoa đầu bé: "Không sao, chị không cần vẻ đẹp vĩnh cửu của nó, chị đã nhớ kĩ dáng vẻ đẹp nhất của nó, thế là đủ rồi. Hơn nữa, hoa sẽ lại nở."
Tôi mở rộng vòng tay với Hứa Dục Duy, cô bé ngoan ngoãn đến ôm tôi. Chờ cô bé lớn lên, tôi sẽ nói cho em biết rằng những gì thật sự quan trọng và đẹp đẽ trên thế gian này, không thể nhìn bằng mắt.
Giống như trên một ngôi sao ẩn giấu bông hoa không nhìn thấy; hay sa mạc che giấu một cái giếng vô hình.
Và còn nữa, như ánh sáng dịu êm trong mắt Hứa Nhân Ninh vừa bước từ trong nhà ra.