Gia Đình Cực Phẩm

Chương 41

Lục Tử Thịnh tuyên thệ trong lòng, hắn nhất định hảo hảo quý trọng cơ hội này! Nghĩ xong hắn lại cười rất thỏa mãn..

Tử Lam nhìn Lục Tử Thịnh tươi cười, nàng cảm thấy hắn so với trước kia càng thêm một phần chững chạc hơn, bàn về vóc người hay dung mạo của hắn cũng thuộc loại hiếm có.

Lúc nàng qua Mĩ được một tháng, nàng cũng đã từng gặp qua Lục Tử Thịnh một lần, nhưng cảm giác của nàng chỉ là vui khi gặp phải đồng hương của mình, hai người rất thân thiết vui vẻ. Bây giờ ngồi đây, nàng cảm nhận được hắn rất biết cách chăm sóc nàng, hắn cũng trở nên rất thành thục và càng thêm chững chạc.. Lại càng tăng thêm một phần hấp dẫn..

Nàng nhìn hướng Lục Tử Thịnh cười một cái sau đó bắt đầu ăn..

Hai người vừa ăn vừa nói rất vui vẻ hài hòa..

Nên không chú ý được cách đó không xa.. Có một đôi mắt sắc bén thẳng tắp nhìn về phía bên này từ nảy giờ không rời mắt.

Mặc Thiếu Thiên đôi mắt khẽ nheo lại, con ngươi thâm thúy làm cho người ta không thể nhìn ra tâm tình hiện tại của hắn, từ lúc Tử Lam cùng Lục Tử Thịnh hai người bước vào, Mặc Thiếu Thiên vẫn luôn chú ý tới họ.

Giữa các bàn với nhau có một rèm che, nhưng ở góc độ của Mặc Thiếu Thiên vừa vặn có thể quan sát Tử Lam rất rõ ràng nhưng Tử Lam lại không dễ dàng phát hiện.

Nhìn hai người bọn họ vừa nói vừa cười, tâm tình hắn lúc này không được tốt lắm, Mặc Thiếu Thiên khẽ nhíu mày.

Giữa bọn họ là quan hệ thế nào?

Nếu như Mặc Thiếu Thiên không nhìn lầm thì người nam nhân kia chính là Lục tổng của tập đoàn JP, là công ty đối đầu cùng hắn!

Hôm nay, nữ nhân chết tiệt kia không phải tìm Lục Tử Thịnh là bàn công việc hay sao, tại sao lại cùng nhau ăn cơm thân mật như thế?

Hoặc là, nàng dùng phương pháp ‘đặc biệt ‘ kia để thuận lợi làm việc..

Không đúng, Mặc Thiếu Thiên luôn cảm thấy ánh mắt Lục Tử Thịnh nhìn nàng rất thâm tình và tràn đầy cưng chìu sủng nịnh.. Ánh mắt đó chỉ dành cho những người yêu nhau, căn bản giữa bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ quen nhau từ rất lâu..

Chẳng lẻ bọn họ là người tình!

Loại ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, Mặc Thiếu Thiên lập tức mỉm cười lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, đáy lòng hắn bổng nhiên sinh ra một cổ tức giận mãnh liệt.

Trên thương trường hắn cùng Lục Tử Thịnh luôn đối chọi rất gay gắt, tranh giành với nhau từng hợp động làm ăn.. Mọi việc điều liên quan đến nhau.. Đều tranh giành quyết liệt.. Giữa hai người không khỏi có chút liên quan đến nhau.. Thường xuyên đặc biệt ‘chăm sóc’ đối phương.

Lục Tử Thịnh mặc dù bề ngoài rất ôn hòa, dáng vẻ thành thục hào phóng nhưng thực tế bộ mặt thật của hắn so ra không giống bề ngoài của hắn như vậy..

Mà hiện tại Lục Tử Thịnh lại dùng một ánh mắt dịu dàng cưng chìu nhìn Lâm Tử Lam..

Từng ánh mắt, nụ cười, động tác chăm sóc của Lục Tử Thịnh làm cho Mặc Thiếu Thiên cục kỳ khó chịu!

Nữ nhân kia hình như không một chút dáng vẽ gì gọi là bài xích hành động của hắn, bộ dạng cười nói của hai người cực kỳ giống những đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết!

Nếu như nàng thực sự là nữ nhân của Lục Tử Thịnh, như vậy nàng xâm nhập vào công ty hắn là vì làm gì?

Gián điệp sao?

Nhận thức được điều này khiến Mặc Thiếu Thiên không khỏi nhếch miệng lên nhợt nhạt cười lạnh, con ngươi đảo qua khi nhìn thấy thân thể hai người tiến lại gần nhau, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên dấy len hai ngọn lữa giận, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, tay siết chặt thành nắm đấm.

Chết tiệt! Áp sát lại gần làm cái gì? Hừ! Hừ!

Nhìn nụ cười của Tử Lam thật chói mắt, tại sao khi nàng gặp hắn lại hoàn toán khác xa đến như vậy… Lúc nào gặp hắn nàng cũng sẵn sàng tư thế phòng bị vậy mà khi hướng về nam nhân khác nàng lại cười chân thật vui vẻ đến thế..

Nữ nhân đáng chết!

Giống như bảo bối của mình bị người khác đến cướp đoạt, loại tâm tình này hắn vô cùng khó chịu!

Trọng Nhược Tình ngồi đối diện Mặc Thiếu Thiên, nhìn hắn hiện tại ở dây nhưng lòng hắn không yên ổn, nàng kêu liên tục mấy tiếng mà Mặc Thiếu Thiên không hề trả lời, hơn nữa ánh mắt vẫn nhìn về một phương hướng không rời, Trọng Nhược Tình cũng quay sang nhìn theo, liền thấy một bóng dáng phía xa xa.. Người này nàng không thể nào không biết được..