Văn Nhã Bại Hoại Và Ngây Thơ Dễ Lừa

Chương 32: A..ngọt ngọt!

Dươиɠ ѵậŧ cứng như sắt lấp đầy tiểu huyệt non mịn, toàn thân cô mềm nhũn giống như được làm bằng nước, ngay cả nơi đó chứa đầy nước, vừa cắm vào đã có mật dịch trong suốt chảy ra, một mùi hương đào mật ngọt ngào thoang thoảng từng đợt trong không khí.

Lương Ánh Nhiễm phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé yếu ớt, chiếc sơ mi trắng treo lơ lửng trên cánh tay, lộ ra đầu vai nhỏ nhắn mượt mà, có một loại quyến rũ mê người không thể giải thích, bàn tay to xoa nắn bầu vυ' lõα ɭồ một cách dễ như trở bàn tay, mềm mại tựa như bông được ngâm nước, chỉ cần nhéo nhẹ một cái cũng có thể chảy nước.

Cô liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầṳ ѵú trước ngực săn cứng vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp, ngứa ngáy tê dại.

Đôi môi mỏng dán lên chiếc gáy xinh đẹp tuyết trắng, sau đó liên tục rơi xuống những nụ hôn ướŧ áŧ nặng nề, hơi thở mạnh mẽ nóng ấm đánh vào da thịt, làm cô sắp tan chảy.

Lương Ánh Nhiễm bị giam cầm chặt chẽ trong l*иg ngực Trình Cảnh Nghiên, trên trán ướt đẫm mồ hôi, toàn thân phủ một lớp mồ hôi mỏng, trên người tỏa ra hương bưởi càng lúc càng nồng, xoang mũi tràn ngập mùi hương cơ thể người, không khí xung quanh hoàn toàn trở nên ngọt ngào.

Mùi hương đó không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© trí mạng đối với Trình Cảnh Nghiên, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng tàn nhẫn, lối đi chật hẹp giống như một cái miệng nhỏ mềm mại nóng ấm, vừa nóng bỏng vừa tham lam cắи ʍút̼ dươиɠ ѵậŧ cực nóng.

Mặt cô đỏ bừng, không chút sức lực bám vào cánh tay mạnh mẽ cường tráng của người đàn ông, tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ kéo dài không dứt.

“Ngọt hay không ngọt?” Đầu lưỡi ướt nóng liếʍ láp vành tay mỏng manh ửng hồng, mơ hồ không rõ thấp giọng hỏi.

Ý thức của Lương Ánh Nhiễm hoàn toàn lộn xộn, trong mắt bao phủ một tầng sương mù, lý trí bị kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử ăn mòn hoá thành một vũng bùn lầy, cũng không biết đến tột cùng là người đàn ông đang hỏi cái gì, mờ mịt gật đầu, “A, ngọt, ngọt……”

Đầu ngón tay xoay mặt cô qua, vươn đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô triền miên trong không trung, kèm theo những cái đâm thọc hung ác, cô đột nhiên mở to mắt, đôi môi đỏ mọng phát ra từng tiếng rên dồn dập, toàn thân run rẩy một cách mất kiểm soát, những cơn sóng ầm ầm từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy cô, tâm trí mơ hồ treo lơ lửng trên những đám mây hư ảo.

Hai mắt cô tan rã, hé đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi dây dưa với người đàn ông, nước bọt chảy dọc theo khóe miệng.

Vật cứng kia vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, Trình Cảnh Nghiên trực tiếp để cô quỳ gối lên giường chống nửa thân trên lên, l*иg ngực nóng ấm kề sát lên lưng cô, cánh tay cường tráng ôm trọn eo nhỏ của cô, một tay khác vuốt ve cần cổ duyên dáng tinh xảo, mỏng manh đến mức tưởng chừng như có thể bẻ gãy chỉ bằng một tay.

Người đàn ông phía sau lần thứ hai đâm thọc không chút lưu tình, giống như máy đóng cọc mà từng chút từng chút cắm vào thật sâu.