Sương Hàn Nguyệt Hy cố gắng nuốt lấy côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn của nam nhân, chất nhầy chảy ra từ mã mắt khiến nàng say mê, không ngừng bú ʍúŧ vào trong, cuối cùng qυყ đầυ cũng từ từ chui qua cổ họng tiến vào sâu bên trong.
Kɧoáı ©ảʍ từ bú ʍúŧ côn ŧᏂịŧ khiến Sương Hàn Tử Mặc dù đang đang ngủ say cũng không chịu nổi mà tỉnh dậy.
Hắn ban đầu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, chờ tới khi mở mắt ra nhìn thấy người đang nằm úp sấp dưới khố hạ mình thì vừa có chút hoảng sợ lại vừa có chút mê man.
Đây chẳng phải là nữ nhi thân sinh của hắn và Thục phi hay sao? Như thế nào lại ở chỗ này, làm loại việc này với hắn?
Sương Hàn Nguyệt Hy thấy phụ hoàng đã tỉnh lại đang nhìn mình thì toàn thân khẽ run rẩy.
Trong ánh mắt không kìm được lại ứa ra nước mắt, nàng sợ người nam nhân này từ chối mình nên cố gắng nuốt côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn của người nam nhân vào sâu hơn, gần như trực tiếp nuốt tới tận gốc rễ.
Nàng vừa cử động, Sương Hàn Tử Mặc mới thanh tỉnh lại, như khó có thể tin, khản giọng nói: “Nguyệt Hy?”
Lúc này cặp ngực to tròn đẫy đà của Sương Hàn Nguyệt Hy đang bại lộ ra trước mắt hắn, bộ dáng cái miệng nhỏ bị đại côn ŧᏂịŧ nhồi đầy có thể nói là dâʍ đãиɠ tới cực điểm.
So với bộ dạng đoan trang trong bữa tiệc hôm nay thì có chút khác biệt, làm cho hắn suýt chút nữa không thể nhận ra.
Cho nên bọn họ bây giờ đang...
Sương Hàn Tử Mặc không rõ Sương Hàn Nguyệt Hy đang suy nghĩ gì, nhưng hắn biết mình không thể làm như vậy.
Cho dù là côn ŧᏂịŧ trong cổ họng nàng được đối đãi cực kỳ thoải mái, hắn cũng vội vàng muốn rút ra khỏi, kết quả lại bị Sương Hàn Nguyệt Hy mυ'ŧ vào cảng chặt hơn, còn phát ra âm thanh mơ hồ phản kháng: " Ưm… Phụ hoàng… Không…"
Sương Hàn Tử Mặc nhìn thấy sự bất an cùng cầu xin trong ánh mắt nàng qua ánh nên mờ nhạt, đầu óc cũng hỗn loạn vô cùng động tác rút ra tạm dùng lại.
Ngay lúc này, Sương Hàn Nguyệt Hy chớp lấy cơ hội, nàng cố gắng di chuyển cái miệng nhỏ của mình, phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của phụ hoàng.
Hầu như không nam nhân nào có thể cự tuyệt được kɧoáı ©ảʍ khi được đút sâu vào trong cổ họng, Sương Hàn Tử Mặc cho dù làm thiên tử cũng không ngoại lệ.
Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, những suy nghĩ lộn xộn không tìm thấy đường lối, kɧoáı ©ảʍ dày đặc ở hạ thể lan tràn ra toàn thân, thế nhưng lại làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn tạm dừng mọi động tác.
Sau một hồi lâu, Sương Hàn Nguyệt Hy mới phun côn ŧᏂịŧ thô to trong miệng ra rồi tự mình bò lên phía trước.
"Phụ hoàng..."
Sương Hàn Tử Mặc bị xưng hô này làm cho sợ run, nhanh chóng hoàn hồn lại, ý thức được mối quan hệ của mình cùng với nữ nhân này, trong mắt hiện lên sự đề phòng: “Nguyệt Hy, con đang làm gì vậy?"
Khuôn mặt Sương Hàn Nguyệt Hy đỏ bừng, nhỏ giọng nức nở nói: "Phụ hoàng cho con được không? Con muốn người, con rất muốn người."
Nàng lộ ra bộ dáng đáng thương làm cho Sương Hàn Tử Mặc có chút bối rối, không biết có nên nói nặng lời hay không, dù sao người trước mắt này là nữ nhi của hắn với Thục phi.
Hắn còn chưa nghĩ xong thì Sương Hàn Nguyệt Hy đã duỗi tay cầm lấy cây đại côn ŧᏂịŧ của hắn.
Sau đó, cọ xát qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ to lớn vào da^ʍ huyệt ướt đẫm giữa hai chân: "Phụ hoàng, cho Nguyệt Hy được không, Nguyệt Hy rất thích phụ hoàng."
Sương Hàn Tử Mặc tinh tường cảm nhận được xúc cảm ướŧ áŧ truyền đến qυყ đầυ của mình, nhíu mày nói: "Nguyệt Hy, không thể..."
Sương Hàn Nguyệt Hy nhìn ra trạng thái của phụ hoàng lúc này vẫn còn có chút hỗn loạn.