"Đúng vậy." Biểu cảm của nữ bác sĩ hết sức nghiêm túc: “Mức tin tức tố của cậu cũng rất thấp, tốt nhất đi tìm Alpha của cậu bổ sung ngay lập tức. Trong lúc mang thai phải bổ sung đầy đủ tin tức tố, nếu không thai nhi sẽ chậm phát triển. Còn nữa, cậu còn hơi thiếu máu, có phải là kén ăn không? Bây giờ tôi cho cậu một ít tin tức tố và diệp hoàng tố thông thường, sau đó cậu đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ cẩn thận.”
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho Alpha của cậu…"
"Đừng!" Thẩm Thụy Trạch đột nhiên kêu lên.
Cả người vẫn không thể chấp nhận sự thật đã mang thai này, lúc nghe thấy đối phương muốn thông báo cho Tống tiên sinh, theo bản năng Thẩm Thụy Trạch muốn từ chối. Trong hốc mắt nước mắt không kìm được ứa lên, cậu hít sâu một hơi rồi lắc đầu: “Không cần… Không cần nói cho ngài ấy.”
Bác sĩ dừng hành động lại.
Dựa theo quy định, một khi có Omega mang thai, nhất định phải để cậu ấy hoặc chồng cậu ấy biết. Nhưng mà đối diện với Thẩm Thụy Trạch, nữ bác sĩ lại sinh ra sự đồng cảm, không nhịn được đưa tay xoa đầu tiểu Omega an ủi. Cũng đúng, đứa trẻ này chỉ mới mười tám tuổi thôi.
Còn là trẻ mồ côi cả ba lẫn mẹ.
“Tống thượng tướng đối xử với cậu không tốt hả? Anh ta không muốn đứa bé này sao?”
Thẩm Thụy Trạch lặng lẽ rơi nước mắt.
“Em không biết.” Hô hấp của cậu cũng run rẩy, giống như là đang cố gắng kiềm chế mình khóc nức nở: “Em không biết… Có thể đừng nói cho ngài ấy biết hay không, em hơi sợ...”
Sợ bị đưa đến bệnh viện phá bỏ đứa bé này.
Sợ bị đưa đến bàn giải phẫu xóa đi đánh dấu.
Lục Hữu An đứng ở bên cạnh cũng khóc.
Cậu ấy thật sự rất thương tâm, vừa ôm Thẩm Thụy Trạch vừa cùng nhau cầu xin bác sĩ: “Không cần nói cho Tống Thế Minh… Anh ta không thích Thụy Trạch... Chắc chắn ngài cũng nhìn thấy những tin tức đó rồi đúng hay không? Thụy Trạch thật sự rất thương. Trước đó đừng để Tống Thế Minh biết.”
“Chúng em… Chúng em sẽ tự mình nói cho ngài ấy biết.”
Bác sĩ thở dài.
Cô ấy yên lặng xóa bỏ ghi chép chẩn đoán điều trị này, trực tiếp vào trong tủ thuốc lấy mấy hộp bồi bổ tin tức tố và các loại vitamin cần bổ sung trong thời gian mang thai đưa cho Thẩm Thụy Trạch và Lục Hữu An. Lục Hữu An liên tục nói cảm ơn, sau đó lại dìu Thẩm Thụy Trạch cùng nhau trở về ký túc xá. Mặc dù rất biết ơn bạn đã chăm sóc, nhưng lúc này Omega thật sự không có nhiều tâm trạng tán gẫu. Cậu uống những thuốc kia, nằm ở trên giường lặng lẽ khóc một lúc mới bắt đầu tỉnh táo lại, suy nghĩ nên xử lý cái thai đến bất ngờ này như thế nào.
Cậu không thể nói cho Tống tiên sinh.
Vốn dĩ Tống tiên sinh đã không thích cậu, cậu cũng không thể tăng thêm gánh nặng cho Tống tiên sinh.