Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu vào giường khiến Tống Thế Minh đang ôm Omega nghỉ ngơi khẽ nhíu mày, anh không vui mở mắt ra. Thẩm Thụy Trạch vẫn đang cuộn tròn trong vòng tay anh, cậu khẽ hé miệng phả ra một chút hơi thở ấm áp. Anh nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, cũng đã 6 giờ rưỡi rồi, không còn nhiều thời gian để trì hoãn nữa. Cho nên mặc dù đang ôm lấy thân hình mềm mại nhưng anh cũng đành mím môi ép mình không nằm nữa.
Nhưng tiểu Omega của anh thì có thể ngủ thêm chút nữa.
Nghĩ vậy, Tống Thế Minh nhẹ nhàng rút cánh tay ra. Nhưng khi anh đứng dậy vẫn phải cử động, nên khó tránh khỏi làm Thẩm Thụy Trạch có chút cảm giác. Tiểu Omega bình thường cũng không thích ngủ nướng, cậu mơ màng mở to mắt nhìn anh, tay còn vô thức nắm lấy vạt áo ngủ của Tống tiên sinh. Người đàn ông ngồi nhìn cậu, chiếc áo ngủ bằng tơ tằm đen nhánh khiến anh như một bậc đế vương, khiến cậu không dám nhìn thẳng.
“Sáng… Buổi sáng tốt lành…” Trái tim Thẩm Thụy Trạch đập rộn ràng, cũng không hề buồn ngủ chút nào.
“Buổi sáng tốt lành.” Tống Thế Minh xốc chăn lên rồi xuống giường, mở tủ quần áo lấy ra bộ quân phục của mình: “Bữa sáng em muốn ăn gì? Tôi sẽ cho người máy chuẩn bị.”
“À… Cái gì cũng được.” Thấy đối phương đã thay quần áo, Omega cũng không dám nằm tiếp mà lập tức bò ra khỏi ổ chăn. Tóc của cậu mềm mại, mặc dù chỉ ngắn ngang tai nhưng sau một đêm vẫn có chút rối, trên đỉnh đầu còn dựng lên vài sợi. Tống Thế Minh nhìn lướt qua tiểu Omega vẫn còn đang mơ màng, nhưng anh vẫn không để lộ ham muốn muốn ôm cậu vào lòng, cẩn thận hôn môi một cái. Anh tiện tay lấy một bộ quần áo cho Thẩm Thụy Trạch rồi nhẹ nhàng đặt ở mép giường.
Omega chớp mắt bước đến bên cạnh anh, cùng anh thay quần áo.
Cậu cúi đầu cởi cúc áo ngực ra, trên làn da trắng nõn còn lưu lại vài vệt đỏ do Tống tiên sinh mυ'ŧ vào kỳ động dục. Núʍ ѵú bên dưới cũng sưng tấy lên, xem ra vẫn chưa thể trở lại hình dạng nhỏ nhắn như ban đầu. Thẩm Thụy Trạch liếc nhìn cơ thể gầy như bộ xương của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn Tống tiên sinh bên cạnh. Đúng lúc Tống Thế Minh cởϊ áσ trên và chỉ mặc quần ngủ, anh đang cầm áo sơ mi để thay.
Thân hình… Là kiểu mà cậu nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Lúc trước kỳ động dục, ý thức của cậu rất mông lung, chỉ biết bản thân bị Tống tiên sinh ôm rồi cᏂị©Ꮒ liên tục. Vì thế nên cho dù có tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong bảy ngày thì cậu cũng không thể nào đánh giá đối phương cẩn thận như thế được. Lỗ tai cậu lập tức đỏ rực lên khi đột ngột nhìn thấy vóc người của anh. Thoáng nhìn thấy hành động của Omega, sau khi mặc áo sơ mi xong, Tống Thế Minh liền quay đầu nhìn cậu. Thẩm Thụy Trạch lập tức cúi đầu, tiếp tục cởi nút thắt.
Sao lại… Sao lại có thể có nhiều cơ bắp như vậy chứ…
Nhưng rõ ràng sau khi Tống tiên sinh mặc quần áo xong… Trông vẫn khá gầy…
Động tác của Alpha nhanh hơn cậu rất nhiều, anh nhanh chóng thay xong cả bộ quân phục, sau đó lấy ra đôi giày da mới toanh sáng bóng rồi xỏ vào. Thẩm Thụy Trạch chỉ mặc một áo sơ mi nhỏ cùng quần jean, cậu xỏ thêm một đôi giày thể thao rồi cùng đi vào phòng tắm để rửa mặt. Bàn chải đánh răng của hai người được đặt cạnh nhau, khăn mặt cũng có đôi có cặp. Tim của tiểu Omega không khỏi đập như trống thêm lần nữa, lúc đang sột soạt đánh răng cậu cũng lén nhìn Alpha bên cạnh qua gương.