Two

Chương 22

Đằng Cận chẳng còn nghĩ được gì nữa.

Cậu như bị cuốn vào sóng cả mãnh liệt, thân thể hoàn toàn mất khống chế, chỉ có thể ngụp lặn trong nước biển đen ngòm, để bọt biển tanh ngọt ồ ạt tràn vào mũi miệng mình.

Khi ngạt thở sắp hôn mê, bọt nước mới nâng cậu lên điểm cao nhất để cậu có thể hít thở một hơi ngắn ngủi, nhưng chỉ tích tắc sau lại bị kéo về đáy biển không có ánh sáng.

Đây khác với làʍ t̠ìиɦ bình thường, sức lực của người và yêu quái chênh nhau quá lớn, Đằng Cận bị đè ép không phát ra được âm thanh nào, lêи đỉиɦ liên tục khiến tai cậu ù đi, ngay cả tiếng thở dốc của mình cũng không nghe được.

Cậu chỉ cảm thấy hậu huyệt bị lấp kín, thịt mềm gần tuyến tiền liệt bị nghiền ép liên tục, kɧoáı ©ảʍ này còn chưa tan đi thì đã có kɧoáı ©ảʍ tiếp theo ập đến.

Thân rắn trơn láng quấn quanh eo cậu lúc chặt lúc lỏng, lớp vảy bóng mướt ma sát với núʍ ѵú bị cắn sưng đỏ.

Lưỡi rắn dài mảnh lạnh buốt liếʍ láp vành tai cậu ửng hồng rồi từ từ luồn vào lỗ tai nhỏ hẹp.

Khi chạm nhẹ vào chỗ gần màng nhĩ, làn da từ đầu đến gáy cậu như bị một dòng điện yếu ớt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhịn không được run rẩy kêu lên một tiếng, khóe mắt đỏ hoe trào ra chút nước mắt.

Cũng không phải không thể tự mình vượt qua, chỉ là sẽ cực kỳ gian khổ. Kỳ động dục lần trước Xà Cương toàn nhờ vào thuốc của tiền bối và ngủ say để vượt qua, đau khổ gần nửa tháng, lúc trở lại trường gầy đi thấy rõ.

Nhưng Đằng Cận đã tự nguyện đến giúp hắn, đến yêu hắn.

Yêu một con quái vật đáng sợ sẽ phải trả giá đắt.

Xà Cương nghĩ: Sự hèn hạ nhỏ nhoi không ảnh hưởng đến toàn cục có thể được tha thứ, huống chi mọi việc hắn làm chỉ là bước chuẩn bị cần thiết để cả hai cùng đạt kɧoáı ©ảʍ trọn vẹn mà thôi.

Thân rắn không cứng như Đằng Cận nghĩ mà vô cùng mềm mại, tựa như xúc tu màu đen quấn chặt thân thể cậu. Cậu chẳng có chút lực phản kháng nào mà hệt như chú dê con đáng thương đang bị mãng xà nuốt vào bụng.

Vảy dày đặc lạnh buốt bóng loáng ma sát lưng cậu run rẩy, một cây gậy thô to lòi ra từ khoang sinh sản không ngừng đâm rút trong lỗ nhỏ của cậu, lúc rút ra nước da^ʍ nhỏ tí tách xuống đuôi rắn.

Sau khi được Đằng Cận cho phép, hắn lập tức vứt bỏ chút lý trí cuối cùng.

Bị du͙© vọиɠ chi phối, hắn gần như xem thiếu niên trở thành cốc tự sướиɠ, dương v*t sung huyết bị thịt mềm trơn ướt quấn chặt xuất tinh ồ ạt trong bụng đối phương, bắn đến khi bụng Đằng Cận giống như mang thai mới dừng lại, "bộp" một tiếng rút dương v*t ướt dầm dề ra khỏi lỗ nhỏ.

Tiếc là dù có lây nhiễm nọc rắn thì Đằng Cận cũng không cách nào chịu nổi hai cây côn th*t cực đại của hắn cùng một lúc, mỗi lần đều có một cây bị hắt hủi bên ngoài nên rất khó xuất tinh đồng bộ.

Mặt mũi Đằng Cận đầm đìa nước mắt và nước bọt không kịp nuốt, mái tóc đã hoàn toàn ướt đẫm, hai chân banh rộng nằm gục xuống chăn mềm, dương v*t rắn làm thành ruột bị thao đỏ tươi lật ra ngoài, dịch đυ.c ồ ạt tuôn ra lỗ nhỏ chưa khép lại hết.

Bụng cậu phập phồng vì thở dốc, thân hình rắn đen từ từ thu nhỏ rồi quấn quanh cổ chân cậu, leo dọc bắp chân rắn chắc của cậu để lại vết hằn đỏ mờ trên da.

"Thích, rất thích...... đáng yêu lắm." Xà Cương thỏa mãn ngắm nghía thân thể chi chít vết tích của Đằng Cận, biến về hình người tuấn tú nâng mặt Đằng Cận lên, si mê lẩm bẩm rồi hôn chụt một cái lên môi thiếu niên đã thuộc về mình.