Trong khoảng cách 3 mét không bị ai chú ý tới, tôi liền mở mắt. Bọn họ đứng ở bốn phía, nhiệt tình điều tra quá trình tôi bị mưu sát.
“.....Cứ cho là tôi đã hạ độc trong canh đậu đỏ đi, nhưng trong tủ lạnh chứa nhiều đồ uống như vậy, tôi làm thế nào có thể khiến cô ấy lấy đúng canh đậu đỏ có độc chứ?!”
“.....Ngài đương nhiên có thể. Bởi vì, ngài biết tiểu thư Sakuma có thể chất đặc thù, đối với cafein mẫn cảm bất thường, cho dù ban ngày chỉ nạp vào cơ thể một lượng nhỏ đồ uống có chứa cafein thì cả đêm sẽ không thể ngủ được. Ngài thuận tiện lợi dụng chức vụ của mình, đem tất cả công việc giao cho tiểu thư Sakuma khiến cô ấy phải tăng ca. Đồng thời, ngài cũng đem toàn bộ đồ uống trong tủ lạnh ở biệt thự đổi thành trà lúa mạch, cà phê và để cùng với canh đậu đỏ. Tiểu thư Sakuma đã rất mệt, đương nhiên muốn buổi tối có thể ngủ ngon. Vì thế cô ấy tuyệt đối sẽ không chọn món nào ngoài canh đậu đỏ…..”
Khi sống lại, tim tôi không đập, cơ thể cũng chẳng có hô hấp. Trên mặt tôi hiện tại là một tấm vải trắng không chút sứt mẻ nên chỉ cần nhắm mắt lại tôi liền như cũ, là một khối thi thể - hoặc là nói, tôi chính là một khối thi thể.
Sống lâu như vậy, tôi không ngờ rằng mình sẽ chết bởi vì bị mưu sát đâu. Lúc trước thật không nên mắng cốt truyện thám tử Conan ngày càng ngu ngốc để rồi bây giờ gặp phải quả báo.
Đúng vậy, tôi sau khi sống lại còn có được kí ức của kiếp trước, phát hiện thế giới mà mình sống 25 năm qua chính là thế giới thuộc truyện tranh. Nếu tôi sớm biết hết trước điều này, chỉ cần thấy chút bóng dáng của Conan là trong chớp mắt tôi liền quay đầu đi. Nhưng mà cuộc sống vốn dĩ không có “nếu”, từ lúc tôi ngu ngốc mời nhóm thám tử nhí trong đến biệt thự chơi liền là lúc tôi “tuổi trẻ mất sớm”. Rốt cuộc thám tử lừng danh đã biết hung thủ vốn đã chết, tôi thật sự lại không phải hung thủ, vận mệnh sớm đã được quyết định (bản gốc là: “Rốt cuộc ở Minh tinh đại trinh thám bên trong lớn lên đẹp không phải hung thủ chính là người chết, ta như vậy đẹp lại không phải hung thủ, vận mệnh sớm đã quyết định”. Mình không biết dịch sao nên để tạm như này, bạn nào hiểu thì chỉnh giúp mình với chứ mình đọc thấy nó cấn lắm)
"Ông không có bằng chứng"
Kẻ ngốc kia vẫn luôn miệng cãi lại, hắn không biết thời điểm nói ra những lời này chứng tỏ hắn đã thua rồi.
"Ngài Kobayashi, chúng ta ở hồ nước thủy quản trong biệt thự phát hiện ngài đã giấu ống tiêm chứa kali xyanua, túi ống tiêm lấp kín thủy quản sẽ làm bể phun nước ra nước có vấn đề. Cho nên ngài mới cố ý dụ bọn Genta đi theo ngài để kiểm tra vòi phun nước, sau đó lại cố tình làm hư chốt mở, lại đem việc làm hư chốt mở ấy đổ lên đầu nhóm Genta, sau đó giả bộ hào sảng không truy cứu vấn đề hồ nước. Nhưng chỉ cần ở trên ống tiêm tìm được dấu vân tay của ngài, liền có bằng chứng chứng minh là ngài là người gϊếŧ hại tiểu thư Sakuma"
Tiến sĩ Agasa thanh âm thật là trung khí mười phần.
“…… Vân tay nói, mặt trên che kín đâu.” Tên ngốc kia quyết định từ bỏ diễn kịch, thanh âm từ bị oan uổng kích động trở nên bình tĩnh, tôi thậm chí nghe được một tiếng cười khẽ, “Lúc ấy ta thật sự vô cùng khẩn trương, lăn qua lộn lại mà sờ ống tiêm, còn kém điểm tiện tay làm rớt…… A nếu là như vậy liền không có biện pháp gϊếŧ chết Sakuma đâu.”
“Ngươi vì cái gì muốn gϊếŧ chị Nanase! Chị ấy là người vô cùng tốt!” Cô gái nhỏ vang lên tiếng khóc.
Đời này Sakuma Nanase thật sự là người tốt, cùng đời trước của tôi hoàn toàn không giống nhau. Cô ấy ôn nhu săn sóc lại tràn ngập sức sống, là kiểu sẽ làm cho người bên cạnh cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện, là kiểu người đời trước tôi khao khát nhất. Thật sự vô cùng đáng tiếc, cô ấy là một người tốt như vậy, lại nhất thời mắc phải một rắc rối chính là nhiệt tình mời các ngươi tới chơi, bằng không cũng không cần lưu lạc đến chết sau bị đội thám tử nhí tán thành nhân phẩm.
Nhìn xem, ý tưởng ác liệt cỡ nào, nếu là đời này Sakuma Nanase tuyệt đối sẽ không sinh ra oán khí với tiểu bằng hữu, cô ấy chỉ biết tự trách mang đến tiểu bằng hữu những hồi ức không tốt đẹp. Tôi không giống cô ta, tôi lòng dạ nhỏ hẹp, cá tính cực đoan, ở ký ức thu hồi sau, tôi rốt cuộc vô pháp trở thành cô ấy.
“Đều là cô ta sai, tôi chính là người nối nghiệp tập đoàn Kobayashi, nắm giữ kinh tế tương lai của quốc gia trong người! Nhưng cô ta vẫn cự tuyệt sự theo đuổi của tôi! Còn bịa đặt nói dối có bạn trai để lừa gạt tôi! Cô ta đáng chết!” Nam nhân tức muốn hộc máu la lên.
Thật là cái nào thế giới đều có loại đàn ông luôn cho mình là đúng này…… Sakuma Nanase thật là bị chết thực oan. Người tốt giống cô ấy như vậy thì đã chết, tên cặn bã này lại còn sống, bị bắt rồi sau cùng bị phán nhiều nhất mười mấy năm liền phóng thích, thế giới thật sự thật không công bằng, người tốt vì cái gì phải chịu đựng càng nhiều bất hạnh? Vì cái gì phải cho người xấu hối cải để có cơ hội làm con người mới?
Người xấu, nên đi tìm chết.
“Sakuma tiểu thư không có nói sai, cô ấy quả thật đã có bạn trai.”
“Ông nói dối! Tôi đã tìm thám tử tư điều tra qua, bạn bè cùng hàng xóm xung quanh cô ta đều chứng thực, nhà cô ta căn bản không có nam nhân xuất hiện, trên điện thoại di động của cô ta cũng không có giao lưu ký lục (lịch sử nhắn tin, gọi điện), cô ta chỉ là mỗi ngày hướng một cái không hào phát tin nhắn ngụy trang có bạn trai mà thôi!”
“…… Đó là bởi vì bạn trai tiểu thư Sakuma mất tích 4 năm, số di động cũng bị gạch bỏ, cô ấy vẫn luôn không thể tiếp thu sự việc bạn trai mất tích, những năm gần đây vẫn luôn đang tìm kiếm đối phương. Vì tìm kiếm bạn trai mất tích, tiểu thư Sakuma một thời gian ngốc nghếch ở thành phố cũng không đến trường, bạn bè mới đối với cô ấy cũng không hiểu biết. Cô ấy không có nói sai, cô ấy còn đang đợi anh ta trở về.” Tiến sĩ Agasa thanh âm có chút trầm thấp.
A, đây là ở đồng tình Sakuma Nanase a, cô gái thâm tình đến như vậy, lại bởi vì hiểu lầm bị gϊếŧ?
Lầm con mẹ nó! Bởi vì dùng lý do có bạn trai cự tuyệt đối phương liền xứng đáng bị gϊếŧ sao? Đừng nói đây là nói thật, giả sử là lời nói dối thì thế nào? Bị cự tuyệt liền gϊếŧ người, ngươi tưởng tất cả mọi người ai ai cũng đều phải thích ngươi? Ngươi là cái dạng bởi vì trong nhà có tiền liền cảm thấy chính mình là trung tâm thế giới, bị cự tuyệt nên trong lòng có điểm b số a?!
“Tại sao lại như vậy!”
Tại sao lại như vậy? Mỗi lần nhìn đến tội phạm gϊếŧ người giả bộ hắn không phải thật tình muốn gϊếŧ người, bày ra bộ dáng hối hận, tôi liền muốn phun vào mặt. Thời điểm gϊếŧ người tại sao không nghĩ mạng người quan trọng, lúc câu thêm thời gian cũng không chịu, nhưng thật ra có thời gian lớn để đi chế định kế hoạch a. Liên tục một vòng, Kobayashi Kouta có rõ ràng rất nhiều cơ hội từ bỏ cái kế hoạch này, nhưng là hắn có sao? Hắn không có! Ở trong mắt hắn, hắn bị cự tuyệt còn nghiêm trọng hơn mạng người, người như vậy, lần này sẽ không động thủ, tiếp theo cũng sẽ. Chỉ cần người khác không thuận theo ý của hắn, hắn liền sẽ gϊếŧ người, loại người này chính là người ác thuần túy.
“Không được! Tôi không thể ngồi tù, tôi còn có tương lai sáng lạn!” Kobayashi Kouta ôm mặt, trong mắt có hồng quang hiện lên, đột nhiên hắn từ trong lòng ngực móc ra một khẩu súng lục, hướng trên mặt đất bắn một phát súng.
“A a a a a a!” Tiếng thét chói tai của phụ nữ cùng tiếng trẻ con khóc la vang lớn.
“Các người! Toàn bộ người đều đứng thành một hàng!” Kobayashi Kouta giơ lên súng ngắn hung tợn nói, “Nếu ai dám không nghe lời tao liền gϊếŧ kẻ đó trước!”
“Ngài Kobayashi, ngài muốn làm gì!” Tiến sĩ Agasa đem cả đội thám tử nhí che chắn ở sau người, “Ngài bình tĩnh một chút, ngài không thể đã sai còn sai thêm!”
“Đúng vậy, ta sẽ không tái phạm lỗi sai, ta sẽ không làm chuyện này trở thành vết nhơ của đời ta. Ta là người thừa kế tập đoàn Kobayashi, cùng loại người nhỏ bé các ngươi không giống nhau, ta là tương lai Nhật Bản!” Kobayashi Kouta lộ ra biểu tình dữ tợn, “Ngươi! Chính là ngươi Handa Mari! Đem cái này thêm đi vào canh đậu đỏ, sau đó cho mỗi người một ly!” Trên tay hắn cầm một cái túi nhỏ chứa bột phấn màu trắng.
“Không không không……” Handa Mari khóc lóc lắc đầu.
“Nhanh lên! Bằng không ta liền bắn một phát nát đầu mày!” Kobayashi Kouta chỉ hướng khẩu súng đến Handa Mari, “Nếu mà mày không làm theo, kẻ chết trước đến chính là mày đấy!”
Handa Mari sợ tới mức cả người phát run, nàng tiếp nhận bột phấn màu trắng, vặn mở rồi đổ vào canh đậu đỏ.
“Nhanh lên!”
Handa Mari run rẩy xuống tay lắc đều chai nước, sau đó mở ra cho mỗi cái cái ly đảo thượng một chút.
“Mỗi người lấy một ly uống sạch, nhanh lên!” Nhìn kẻ bị thương được chỉ định chỉ có thể đi lấy đồ uống cho mọi người, Kobayashi Kouta dữ tợn cười nói: “Đây chính là thứ tốt, chỉ cần một chút liền sẽ làm người ta chết đi. Đều là bọn mày không tốt, nếu không phải các ngươi một hai đòi phải truy cứu cái chết của Sakuma Nanase, các ngươi cũng sẽ không phải chôn cùng cô ta. Chờ sau khi bọn mày chết, tao sẽ nói với cảnh sát rằng, bởi vì Handa Mari ghen ghét tao theo đuổi Sakuma Nanase, cho nên hạ độc trong đồ uống muốn gϊếŧ chết cô ta, mà bọn mày là những người vô tình cũng uống phải thứ đồ uống xui xẻo này.”
“Sao, bọn mày cũng không phải chết đi không có giá trị, rốt cuộc thành tựu của bọn mày chính là giúp tao lãnh đạo người Nhật Bản sáng tạo tương lai a ha ha ha ha ha ha” Kobayashi Kouta cười đến mức điên cuồng càn rỡ.
“Nếu lãnh đạo Nhật Bản sáng tạo tương lai người đều là loại người như vậy, nước Nhật Bản có lẽ mới xong đời!” Kojima Genta hét lớn.
“Tiểu quỷ mày đang nói cái gì?!” Kobayashi Kouta một phen bắt lấy tay Kojima Genta, đem cậu kéo đến trước người, “Nếu mày can đảm như vậy, vậy mày mau uống trước đi!”
“Oa a a a không cần! Không cần!” Kojima Genta nháy mắt bị dọa khóc, cậu nhóc dùng sức giãy giụa đến vặn vẹo thân thể, Kobayashi Kouta thiếu chút nữa không giữ chặt được cậu.
Edogawa Conan gấp đến độ muốn chết, cậu không mang kim gây mê cùng đai đeo co giãn trên người, giày khuếch đại sức mạnh lại ở huyền quan, trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên không thể nghĩ ra được biện pháp tốt để đối phó Kobayashi Kouta.
Kobayashi Kouta cầm súng, tay ôm lấy Kojima Genta, một cái tay khác cầm lấy đồ uống canh đậu đỏ có độc, hướng trong miệng Kojima Genta rót vào, trên mặt hắn lộ ra biểu tình kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo khi nắm giữ mạng người khác: “Uống mau!”
“Đừng! Đừng! Đừng!” Kojima Genta nhắm chặt miệng không ngừng lắc đầu tránh né đối phương đang cầm đồ uống.
“Genta!” Yoshida Ayumi cùng Tsuburaya Mitsuhiko nôn nóng đến mức hô to.
Đúng lúc này, vải bố trắng sau lưng Kobayashi Kouta giật giật, một khối bóng người ngồi dậy, trừ bỏ cõng đối phương Kobayashi Kouta cùng Kojima Genta, tất cả mọi người mở to hai mắt.
Vải bố trắng từ bóng người trên đầu chảy xuống, lộ ra đối phương tái nhợt mặt, sống lại thi thể tả hữu vặn vẹo một chút cứng đờ cổ, chậm rãi đứng lên.
Đối diện Kobayashi Kouta mọi người chứng kiến một màn thần quái này, trong đầu sôi nổi thoáng hiện Kobayashi Kouta lúc trước vì tạo bầu không khí kể chuyện xưa.
“…… Nghe nói ở cái này biệt thự tiểu thư chết đi bởi vì oán hận sống lại, đem cả nhà đều gϊếŧ. Bởi vì bị chết quá thê thảm, nhóm oán linh còn ở trang viên bồi hồi, tùy hứng gϊếŧ chết người dám tiến vào biệt thự……”
Sợ hãi ở Kobayashi Kouta nhìn không tới địa phương lan tràn, Yoshida Ayumi muốn thét chói tai bị Haibara Ai một phen che miệng lại. Tsuburaya Mitsuhiko hàm răng run lên ôm chặt lấy Edogawa Conan, tiến sĩ Agasa xanh cả mặt như cũ che chắn ở trước mặt lũ trẻ. Kobayashi Kouta mê man đến ngây người, Handa Mari trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh, dư lại hai vị nam sĩ cho nhau nâng súc thành một đoàn.
“Có…… Có……” Hai cái nam nhân trung một cái chỉ vào Kobayashi Kouta sau lưng.
Kobayashi Kouta không có chú ý tới dị thường, còn ở đó hô to bắt Kojima Genta uống xong có canh đậu đỏ có độc.
Lúc này Sakuma Nanase đã muốn chạy tới phía sau hắn, khóe miệng cô còn mang theo máu nơi bọt mép, mọi người bên tai phảng phất nghe được tiếng thống khổ quát tháo khi cô trúng độc ngã xuống. Cô mặt vô biểu tình mà cầm lấy đèn điện trên đài trang trí điêu khắc, ở khoảnh khắc Kobayashi Kouta nắm lấy miệng Kojima Genta chuẩn bị rót xuống canh đậu đỏ, giơ vật trang trí điêu khắc hung hăng nện ở trên đầu Kobayashi Kouta.
“Loảng xoảng!” Sắt thép làm trang trí điêu khắc bị đánh gãy, Kobayashi Kouta trợn to mắt theo tiếng ngã xuống đất.
Phòng khách một mảnh tĩnh lại không có người ra tiếng, thẳng đến Kojima Genta từ Kobayashi Kouta dưới thân bò ra tới quay đầu nhìn đến Sakuma Nanase trên tay còn cầm trang trí điêu khắc.
“Có quỷ a a a a a a!!!”
Ở giữa tiếng kêu gào thê thảm của Kojima Genta, Sakuma Nanase ném xuống điêu khắc dính máu, từ túi móc ra khăn tay lau sạch bọt mép ở khóe miệng, bình tĩnh hỏi: “Nếu như hắn chết, tôi như này xem như phòng vệ chính đáng sao?”
Một mảnh oa lên vì kinh ngạc.