Sau Khi Ta Gả Cho Tên Công Tử Bột

Chương 2

2.

Sáng ngày hôm sau, trời chỉ mới hừng sáng, ta đã nghe thấy tiếng người cười nói nho nhỏ trong phủ.

Cũng không muốn làm phiền mấy nha hoàn, ta chỉ lặng lẽ đúng dậy đi ra ngoài.

Việc thành hôn với Duẫn Khuyết, thật ra còn có một lý do sâu xa khác, nói chính xác hơn chính là phải hoàn thành một nhiệm vụ mà ca ca giao cho ta, đó là tìm ra được “Chu Võng” của hắn.

“Chu Võng”, hay còn được biết đến là tổ chức tình báo lớn nhất và lâu đời nhất trong nước. Người ta bảo nhau rằng người đứng sau cái tổ chức tình báo này chính là Duẫn Khuyết. Tên cận vệ bí mật của ca ca ta đã phát hiện ra tổ chức này nằm ở trung tâm của Hoàng thành. Vì vậy nên ca ca ta đã hết sức tạo điều kiện và lo lắng chu toàn cho hôn sự của ta với hắn.

Đường đi trải đá gập ghềnh, dân cư qua lại thì thưa thớt, nhưng từ nhỏ ta đã được theo ca ca học những môn võ của các tướng, bây giờ có thể vận dụng để theo dõi mục tiêu từ xa.

Sau khi đi theo hắn đến một ngã tư, xe ngựa của Duẫn Khuyết đột nhiên dừng lại.

Ta nhanh chóng nấp vào một chỗ ven đường, đến khi quay ra thì cả hắn và những tùy tùng đi theo đều đã không thấy đâu nữa.

Sợ bị mất dấu, ta liền vội vã đuổi theo, đến một ngã tư phía trước thì chợt có một bàn tay ôm lấy ta từ phía sau. Đọc‎ tr𝘂yệ𝓷‎ tại‎ {‎ 𝙏rUm‎ 𝙏r𝘂yệ𝓷.𝖵N‎ }

“Phu nhân sáng sớm định ra ngoài tản bộ sao?”

Ta một chút cũng không muốn động, cảm giác sức nóng từ phía sau muốn truyền khắp cả cơ thể.

“Nếu như phu quân đã biết, còn cần ta giải thích làm gì nữa.”

Hắn ghé sát vào tai ta thì thầm “Nếu như lần sau phu nhân còn muốn biết nhất cử nhất động của ta, đừng ngại nói ra, ta nhất định sẽ dùng xe ngựa đưa nàng theo.”

Nói xong, hắn nắm lấy tay ta, bế ta lên xe ngựa.

“Trời lạnh rồi, phu nhân mau vào trong nghỉ ngơi đi.”

Vừa vào trong xe, hắn liền cởϊ áσ của mình để choàng cho ta.

Ta choàng lên chiếc áo ấm áp ấy, lại âm thầm lén nhìn sườn mặt của hắn.

Nhưng biểu tình của hắn vẫn là một mực như cũ, không hề có chút tức giận hay lo lắng khi hành tung của bản thân bị phát hiện.

“Là ngươi cố ý.”

“Phu nhân đang muốn ám chỉ điều gì sao?”

“Cố ý để ta biết được hành tung của ngươi, sau đó bắt giữ ta lại rồi ngươi sẽ cần không sợ lộ những điều không muốn.”

“Ra thế, vậy theo như phu nhân nói thì ta không muốn để lộ điều gì mới được?”

Ta nhìn vào đôi mắt mang ý cười của hắn một lúc rồi nói.

“Chu Võng.”

“Chu Võng?”

Hắn nhẩm nhẩm trong miệng hai chữ đó, tựa như chưa từng nghe qua cái tên xa lạ ấy.

“Phu nhân làm thế nào mà biết được ta và Chu Võng có quan hệ?”

Để không làm lộ lý do của cuộc hôn sự này, ta chỉ có thể qua loa trả lời hắn: “Người của giang hồ.”

Không cần phải nói, đây là điều dĩ nhiên rồi.

“Là bệ hạ nói với nàng.”

Dù có lấp liếʍ thế nào, Duẫn Khuyết vẫn có thể biết rõ như vậy. Điều này khiến ta chợt bất động, giống như ngay từ đầu hắn đã có thể nhìn thấu ta vậy.

Để khiến cho bầu không khí bớt căng thẳng, ta vẫn là nên chủ động im lặng cũng như sẽ không để bản thân vô ý tiết lộ thêm bất cứ thông tin gì nữa.

Duẫn Khuyết vẫn trong bộ dạng tươi cười đáng ghét đó, hắn tiếp tục nói,

“Phu nhân không muốn nói gì cũng không sao, nhưng nàng không thắc mắc ta đang đưa nàng đi đâu sao?”

“Đi đâu?”

“Đưa nàng đi xem thứ nàng muốn xem.”

Ta chợt thấy hơi nghi ngờ, không lẽ ta chỉ mới nói như vậy mà hắn đã đồng ý đãn ta đi đến Chu Võng rồi sao?

Sau một hồi xe ngựa chạy cuối cùng cũng dừng lại.

Khi nhìn thấy khung cảnh nơi đó, ta thực sự rất tức giận, không ngờ đến hắn lại mang ta tới Nguyệt Hoa Lâu.

Nhìn thấy trước mắt là các màu sắc xanh xanh hồng hồng lòe loẹt trước mắt, ta thật nhịn không được mà la lên, “Duẫn Khuyết nhà ngươi mới sáng sớm tâm tình không tốt thì cũng thôi đi, còn đưa ta tới những nơi này thì thật là không ra gì.”

“Phu nhân hôm qua đã phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay lại theo sau theo dõi ta, không còn cách nào ta đành phải đưa nàng đến đây cho nàng yên tâm thôi.”

“Duẫn Khuyết nhà ngươi cứ đợi đó. Đến khi ta nói với ca ca thì người chuẩn bị đi ch.ết đi là vừa.”

Hắn thế mà lại vẫn có thể tươi cười vui vẻ nói, “Phu nhân hãy bớt nóng, nàng đừng nên chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá như thế.”

Ta chợt bình tĩnh lại và suy nghĩ về lời hắn nói. Có khi nào…

“Như ngươi nói, nơi đây là Chu Võng sao?”

“Phu nhân thân mến” Duẫn Khuyết chợt hạ giọng xuống.

“Có chuyện gì?”

“Có vẻ như trong lòng phu nhân chỉ nghĩ đến Chu Võng thôi nhỉ. Ý của ta là nơi đây không chỉ để vui chơi mà còn có thể ngâm thơ thưởng trà và vẽ tranh.”

“Ngươi!”

“Nếu như phu nhân không muốn ở lại, ta sẽ cho người đưa nàng về.”

“Duẫn Khuyết, ngươi thật sự quá buồn nôn mà.”

“Đa tạ lời khen của phu nhân.”