Một giấc tự nhiên tới trời sáng.
Lúc Trì Am tỉnh lại, thấy bản thân đang co lại trong lòng Niên, bị hắn cuốn lấy, cả người đều ấm áp, cái lạnh bên ngoài không thấm vào ổ chăn chút nào cả.
Niên đã tỉnh rồi, nhưng không dậy rồi rời đi trước như thường ngày.
Trì Am vừa định nói tiếng chào buổi sáng với hắn, giọng nói chợt nghẹn trong cổ họng, kinh ngạc nhìn nam nhân mặc trường bào đỏ sậm.
Lúc này hai cái sừng trên trán hắn đã không còn nữa, hai tại cũng biến thành hình tròn như con người, trên da không còn đường hoa văn màu vàng nữa, trở nên sạch sẽ không tì vết, khiến khuôn mặt tà dị tuấn tú phi phàm kia trông giống như một quý công tử sống trong nhung lụa.
Quan trọng nhất là, Niên như thế này nhìn trông vô cùng giống Tư Ngang.
Nếu không phải trên mặt hắn là vẻ lạnh nhạt nghiêm nghị, gần như khiến nàng tưởng rằng đây là Tư Ngang của thế giới thực.
“Nhìn cái gì thế?” Hắn nửa dựa vào trên cái gối đầu được gấp bằng da thú, một tay nâng đầu nàng lên, hôn lên mặt nàng.
Trên mặt Trì Am lộ nụ cười ấm áp, nhẹ giọng nói: “Chàng như thế này trông thật đẹp.”
Khóe môi Niên hơi nhếch lên, nở một nụ cười vui sướиɠ, nhưng rất nhanh đã kiềm lại, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
Đúng là muộn tao!
Trì Am vùi mặt vào lòng hắn cười trộm, quả nhiên là nam nhân này chỉ cần không phát bệnh thần kinh sẽ rất giống nam nhân dễ dàng khiến người khác rung động, khiến nàng rất thích.
Đợi hai người cuối cùng cũng dậy, xuất hiện trước mặt vợ chồng Diệp Trạch, hai vợ chồng kinh ngạc nhìn bọn họ. Nếu không phải có trường bào màu đỏ sậm khoa trương trên người Niên, bọn họ không thể nào nhận được ra nổi vị ngày hôm qua.
“A huynh, có phải hôm nay huynh tới lòng đất không?” Trì Am vừa đi lấy nước ấm rửa mặt vừa hỏi.
Hai vợ chồng Diệp Trạch dậy từ sớm, đã chuẩn bị nước ấm rửa mặt và đồ ăn từ lâu rồi, thấy bọn họ dậy thì vội vàng bưng tới.
“Phải đi chứ, thời tiết càng ngày càng lạnh, chuẩn bị nhiều lương thực chút cũng đỡ hơn.” Diệp Trạch nói rồi, không nhịn được lại nhìn Niên, vẫn không thể nào liên hệ được nam nhân tinh tế tuấn tú này với vị “thần” có khuôn mặt tà dị tối hôm qua.
Niên không để ý tới bọn họ, cùng đi rửa mặt với Trì Am xong thì ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn Nhân tộc ăn cơm.
Bữa sáng là canh cá và cơm đậu mà Trì Am rất quen thuộc, không có thay đổi so với trong kí ức.
Sắc mặt vợ chồng Diệp Trạch lo sợ, bọn họ muốn chiêu đãi Niên, nhưng trông hắn có vẻ không muốn ăn, lẽ nào “thần” không thích ăn đồ ăn của Nhân tộc ư? Cuối cùng vẫn là Trì Am giải thích, nên bọn họ mới không lo sợ suy đoán lung tung nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Trạch khiêng công cụ đi ra ngoài, A Tân dệt vải trông con ở nhà.
Trì Am và Niên cũng ở trong nhà.
Trì Am đang an ủi Niên, lần này trở về thôn, Trì Am muốn giải quyết Tịch thú xong cùng với hắn rồi mới về Thần Sơn, nhưng hiển nhiên là Niên không có hứng thú gì với thân của Nhân tộc, không muốn ở lại quá lâu.
Lúc đang an ủi con thú này, trưởng thôn biết tin nàng đã về thì lại tới.
Trưởng thôn thấy Niên mặc trường bào đỏ sậm cũng bị dọa cho giật nảy mình, sau khi biết được thân phận của Niên từ Trì Am, trưởng thôn khóc lóc thảm thiết ngay tại đó, quỳ xuống trước Niên, cảm ơn hắn đã khẳng khác giúp đỡ.
Niên lạnh nhạt đứng ở đó, thờ ơ không làm gì cả.
Chuyện của Nhân tộc vốn không liên quan tới hắn, hắn đi chuyến này chẳng là là vì Trì Am thôi.
Nhưng dáng vẻ lạnh nhạt này của Niên lại không khiến cho trưởng thôn nghi ngờ, trong lòng bọn họ, thần như thế này mới là bình thường.
Trì Am nhìn mà xấu hổ, vội vàng đỡ trưởng thôn dậy, kịp thời lừa trưởng thôn đi, đỡ ở lại lâu quá mọi người đều ngượng ngập.
Tin tức Trì Am quay về thôn Đại Thị lần nữa lại truyền đi rất nhanh, tuy rằng không nói rõ nàng về như thế nào, trước đó đột nhiên mất tích là đi đâu, nhưng hình tượng của nàng trong lòng thôn dân đã trở nên vô cùng thần bí, người trong thôn đều đang bàn luận về nàng.
Hôm nay sắc trời khá tốt, không có tuyết rơi, Trì Am liền dẫn Niên đi dạo trong thôn, để hắn làm quen với thôn, đợi Tịch thúc tới cũng dễ đối phó với Tịch thú.
Niên không có ý kiến gì với chuyện này, chỉ cần Trì Am không có ý đồ rời khỏi tầm mắt của hắn, hắn đều dễ tính cả.
Đi được một lúc, có một thanh niên tuấn tú cao to đi tới.
“Am Am!” Thanh niên đó vui mừng gọi một tiếng.
Niên ngẩng đầu lên nhìn, thấy được ánh mắt thanh niên kia nhìn Trì Am, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, quay đầu nhìn Trì Am không nói gì.
Trì Am bị hắn nhìn tới run rẩy, lúc trước chỉ để ý chuyện vui vẻ, suýt chút nữa thì quên tổng thôn còn có một thanh mai trúc mã của “Diệp Am”. Hy vọng con thú này đừng nhạy cảm quá, tưởng rằng nàng muốn phản bội hắn gì đó, nếu không lại bị hắn khóa lại.
Trì Am cố gắng khiến bản thân nhìn trông rất bình tĩnh, như đang chào hỏi với một hàng xóm bình thường: “Nhã Cách, huynh không cần vào lòng đất à?”
Nhã Cách thấy thái độ xa cách của nàng, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm, miễn cưỡng nói: “Đang chuẩn bị đi.” Nói rồi hắn nhìn snag Niên, không nhịn được hỏi: “Am Am, đây là...”
“Đây là Niên đại nhân,” Trì Am trả lời, chần chừ một lúc, kéo lấy tay Niên, tất cả không cần nói cũng hiểu.
Nhã Cách chịu đả kích mãnh liệt, biểu cảm trên mặt suy sụp.
Trước đây không nhìn thấy còn đỡ, còn có thể ảo tưởng một chút, cảm thấy Am Am chỉ bất đắc dĩ mà thôi, nàng chỉ là bị chọn làm vật tế thần nên mới cần phải hầu hạ thần. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, thì sao có thể chịu được, cuối cùng thất hồn lạc phách rời đi.
Sau khi Nhã Cách rời đi, Niên vươn tay ra cuốn lấy Trì Am vào lòng, bóp cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu, hỏi: “Hắn là ai?”
“Hàng xóm.” Trì Am một mặt vô tội.
“Thật chứ?”
“Đúng mà!” Trì Am vẫn một mặt nghiêm túc.
Tuy rằng Niên cảm thấy ánh mắt Nhân tộc vừa nãy nhìn Trì Am có chút không đúng, nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, không đặt trong lòng.
Hai người đi dạo hơn nửa ngày trong thôn xong thì đều cảm thấy đói, thế là ra vào trong núi bên ngoài thôn bắt hai con quái thú đang trốn làm bữa trưa. Tuy rằng Trì Am đi theo thần thú được ăn ngon uống kĨ, nhưng cũng không phải người không chịu nổi cuộc sống khổ cực, chỉ là có lẽ Niên không biết ăn thức ăn của con người, cho nên đương nhiên sẽ đi cùng nàng.
Niên lột da cắt tiết hai con quái thú to bằng con lợn rừng, cắm trên cây gậy bắt đầu nướng.
Mùi thơm của thịt nhanh chóng tỏa ra khắp núi, dẫn dắt rất nhiều động vật ăn thịt đang đói bụng tới, nhưng những động vật kia cảm nhận được hơi thở của Niên thú thì đều bị dọa cho cụp chặt đội trốn chạy thật xa.
Lần đầu tiên Trì Am phát hiện ra ăn dã ngoại lại an toàn như vậy, đúng là thần thú có khác, không cần làm gì cả, những dã thú kia đều bị dọa chạy.
Niên cắt phần thịt mềm nhất trên mình quái thú đã được nướng xong cho nàng, hơn nữa còn xé thành miếng nhỏ để nàng dễ ăn, lúc này mới giải quyết bữa trưa của mình.
Trì Am ngồi bên cạnh hắn, ăn từng miếng nhỏ một, vừa ăn vừa nhìn ngó xung quanh.
Tuy rằng hôm nay không đổ tuyết, nhưng trên núi vẫn có phần lớn mặt đất bị tuyết phủ, thi thoảng có thể nhìn thấy dấu chân của một số động vật, thực vật xung quanh đều đã khô héo, hiện ra cảnh tiêu điều của mùa đông.
Đột nhiên, khóe mắt Trì Am bỗng liếc thấy một bóng đen, lúc tưởng rằng mình nhìn nhầm thì Niên bỗng đứng dậy.
“Tranh, cút ra đây!” Niên lạnh mặt quát.
Tranh nhảy từ trên một cây đại thụ rất cao xuống, nhảy vài cái đã tới trước mặt bọn họ, khoảng cách hơn trăm trượng, hiển nhiên là đang đề phòng Niên đột nhiên nổi điên.
“Chào Niên, đã lâu không gặp, trông người rất tốt nhỉ.” Tranh cố gắng khiến nụ cười của mình trông thật hiền lành.
Niên híp mắt lại, nhìn hắn ta với ánh mắt bất thiện, mười ngón tay bật ra móng vuốt sắc bén, giống như thanh kiểm sắc rút ra khỏi vỏ, không hề do dự chỉ về phía kẻ địch.
Tranh giật nảy mình, không vừa ý một cái là ra tay là sao vậy, khiến người ta đau đầu lắm đó.
Hắn ta vội vàng nói: “Niên, đừng kích động, hôm nay ta tới đây không phải là để đánh nhau với ngươi.”
Niên không dao động, sắc mặt âm u: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tranh nhìn Trì Am một cái, xòe tay ra nói rằng: “Niên, Nhân tộc bên cạnh người, chắc là người đã phát hiện ra rồi.”
Niên híp mắt nhìn hắn ta, không nói gì cả.
Tranh thấy vậy, lập tức có chút nóng nảy, đôi mắt biết thành con ngươi dọc, miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp như dã thú, tiếp tục nói: “Cho dù như thế nào, chỉ cần không có Nhân tộc này thì tất cả đều sẽ không sao cả. Niên, lẽ nào ngươi cam lòng chấp nhận kết quả như vậy sao? Ngươi cam lòng sao? Còn ta thì không cam lòng!”
“Thế thì đã sao?” Niên châm chọc: “Cho dù không có nàng ấy cũng sẽ có những Nhân tộc khác, Nhân tộc rồi sẽ hưng thịnh, đây là diễn biến trong quy tắc của đất trời, chúng sinh trong mảnh đại lục này đều không thể tránh khỏi.”
Tranh vẫn nôn nóng kêu trầm thấp, Niên nói thẳng ra như vậy, lại khiến cho hắn ta rất nôn nóng.
“Trừ khi người gϊếŧ tất cả Nhân tộc đi.” Niên thu lại móng vuốt sắc bén, sắc mặt trở nên lạnh nhạt: “Năm đó thánh nhân ngã xuống, thần thú hưng thịnh, người tưởng rằng thánh nhân không vì điều đó mà tàn sát thần thú để bảo vệ địa vị của mình sao? Kết quả như thế nào?”
Tranh âm u nhìn hắn, không nói gì.
Lúc đó khi thánh nhân ngã xuống, thần thú bọn lọ là kẻ vừa có được lợi ích ước gì những thánh nhân kia đều biến mất hết mới tốt. Cùng với lý đó, nếu như Nhân tộc hưng thịnh, chỉ sợ Nhân tộc cũng sẽ có suy nghĩ như bọn họ năm đó.
Thiên đạo luân hồi, lặp lại không thôi, mỗi một chúng sinh sống trên mảnh đất này, đều là con cờ của thiên đạo.
Niên không để ý tới hắn ta, kéo Trì Am ngồi xuống, tiếp tục bữa trưa của họ.
Ngón tay trải đầy đường hoa văn màu vàng của hắn đưa một miếng thịt nướng vẫn còn tỏa hơi nóng tới trước miệng nàng, nói: “Ăn.”
Trì Am ngây ngốc há miệng ăn, ngây ngốc nhìn hắn, trong đầu loạn cào cào, nhất thời không thể tiêu hóa được chuyện vừa nghe thấy... Hóa ra nguyên nhân Tranh muốn nàng tự sát là vậy.
Nhân tộc hưng thịnh!
Lúc Nhân tộc hưng thịnh, sẽ là lúc thần thú biến mất.