Sau khi dọn dẹp sạch sẽ rất nhiều thây ma xung quanh, xe của Dương Việt lại đỗ yên tại chỗ, cũng là thời khắc mà Misa phải chật vật trốn vào phòng tắm, gương mặt đỏ ửng như trái đào chín.
Mặc dù đã nhiều ngày rồi nhưng nàng thật sự khó thể lý giải vì sao Dương Việt và hai người phụ nữ lại có thể nồng nhiệt như vậy trong ngày tận thế.
Khó thể ngăn cản nhịp tim đập rộn của mình, cảm giác tò mò của thiếu nữ đánh tan phòng tuyến tâm lý, Misa rụt rè hé mở khe cửa nhìn ra cảnh tượng ngoài kia…
Chỉ thấy nơi đó, ba con người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang quấn chặt lấy nhau, tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều vì kɧoáı ©ảʍ của phụ nữ lan tỏa rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng.
Toàn thân Misa nóng lên, đầu núʍ ѵú hồng hào bất giác đã săn cứng, giữa đôi bắp đùi đẹp là cái âʍ ɦộ đã ướt đẫm nước từ bao giờ.
Lúc này Dương Việt đang nằm ngửa ra trên cái giường lớn, Trương Xuân Hoa và Dương Tố Vy lại đang tách đôi chân dài miên man của mình ra ngồi trên cơ thể hắn.
Nói đúng hơn là Trương Xuân Hoa ngồi trên mặt của nam nhân, đặt cái khe thịt đỏ thẳm của mình ngay miệng hắn, để đầu lưỡi nóng rực thô ráp kia len lõi vào sâu bên trong cái nhục động màu mỡ chọc ngoáy, liếʍ láp, mang đến những kɧoáı ©ảʍ lan tràn khắp toàn thân thể nàng.
Phía bên dưới còn điên cuồng hơn, Misa thật khó tin khi cái bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© chật hẹp nhỏ xíu của Dương Tố Vy lại có thể nuốt trọn cái dươиɠ ѵậŧ khổng lồ bằng cánh tay nàng của Dương Việt, hơn nữa còn tận tình nhún nhảy lên xuống như một nữ kỵ sĩ phi trên chiến mã, hai bầu vυ' to tròn nẩy lên nẩy xuống cực kỳ thích mắt.
Ở khoảng cách này, Misa nhìn rất rõ ràng cây dươиɠ ѵậŧ kia đâm thẳng vào tận cùng cơ thể Dương Tố Vy, mỗi lần nhấc mông lên ngồi xuống là đi vào từ gốc đến ngọn.
Như phát hiện nàng nhìn trộm, Dương Tố Vy còn thỉnh thoảng liếc mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía nàng, đầu lưỡi liếʍ láp khóe môi, rêи ɾỉ cực kỳ phóng đãng:
“Sướиɠ quá chồng ơi, chơi anh sướиɠ chết mất, em muốn lên mây…ư…ư…ư!”
Trương Xuân Hoa ngồi ở phía đối diện kéo lấy con gái lại gần, hôn lên cái miệng dâʍ đãиɠ của nàng, hai chiếc lưỡi đinh hương ẩm ướt quất chặt lấy nhau, mυ'ŧ chùn chụt.
“Ư, vừa hôn mẹ vừa chơi chồng, sướиɠ đến thế là cùng…” Dương Tố Vy vẫn cố gắng khẩu da^ʍ trong miệng.
Dương Việt chỉ việc nằm im hưởng thụ, vừa nêm nếm cái âʍ đa͙σ nồng nàn thục nữ của Trương Xuân Hoa, vừa hưởng thụ dươиɠ ѵậŧ được bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© chật hẹp, mềm mại của Dương Tố Vy bóp chặt, thỉnh thoảng dùng tay xoa nắn cặp mông bạo mãn đang ngồi trên mặt mình, dùng sức đánh vào, bấu véo thỏa thích.
Với độ nhạy bén của ba người đương nhiên nhận ra Misa đang nhìn trộm, nhưng biết làm sao được…không thể nín nhịn nỗi.
Sau khi tiêm huyết thanh, mọi thứ thuộc về cơ thể đều được tăng cường, nhu cầu sinh dục gia tăng chưa từng có, ít nhất vài ngày phải giao hoan cuồng nhiệt một lần, bằng không dươиɠ ѵậŧ của Dương Việt sẽ luôn cứng ngắt, mà âʍ ɦộ của hai cô vợ cũng sẽ co bóp, cảm thấy trống trải.
Mấy ngày đầu Trương Xuân Hoa và Dương Tố Vy còn ngại ngùng sự tồn tại của Misa nên cố gắng nín nhịn.
Ngoại trừ huyết thanh, Dương Việt còn luyện Cửu Dương Thần Công là một công pháp chí dương chí cương, sau khi cơn nứиɠ lên đến tột đỉnh, hắn chỉ đành đè hai nàng ra hành sự, cuối cùng hình thành luôn thói quen, mặc kệ Misa.
Ngặt nỗi Motorhome chỉ có một chiếc giường lớn, tuy đầy đủ tiện nghi nhưng không gian cũng chẳng thể to bằng một căn hộ thật sự, vì vậy mỗi lần ba người ân ái là Misa chạy trốn vào phòng tắm.
“Anh muốn chơi hai em!”
Dương Việt gầm lên một tiếng, bật người ngồi dậy, thô bạo đem hai người phụ nữ của mình ép xuống trên giường.
Hắn đặt thân thể của hai nàng chồng chất nằm sấp lên nhau, khoe trọn hai cái khe âʍ ɦộ tươi đẹp mọng nước về phía hắn, phía trên một chút còn có sự tồn tại của hai cái lỗ nhị hồng hồng với nhiều nếp gấp xĩnh xắn.
Côn ŧᏂịŧ hung hăng cắm vào khe hẹp của Trương Xuân Hoa, ngón tay trỏ đút vào lỗ nhị của nàng chọc ngoáy.
Bên dưới cũng dùng mấy ngón tay chui vào âʍ ɦộ Dương Tố Vy mà trêu chọc.
Hai nàng sướиɠ đến chảy cả nước mắt, vô thức vểnh cao mông đón nhận từng đợt đột kích dữ dội của người đàn ông.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
“Sướиɠ quá chồng ơi!”
“Chiếm lấy em, chiếm lấy tất cả những cái lỗ mẫn cảm hư hỏng của em đi anh!”
Tiếng da thịt chạm nhau, tiếng rên sung sướиɠ, tiếng khẩu da^ʍ hòa thành một bản hòa nhạc đầy nɧu͙© ɖu͙©.
Misa đã sớm vô lực tựa lưng vào tường, quần áo lộn xộn, một bàn tay vô thức nắn bóp bầu vυ', bàn tay còn lại tìm xuống cái âʍ ɦộ mịn màn, ngón tay niết dọc theo khe lên xuống.
Dục tính của nàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Misa bắt đầu khẩu da^ʍ, kɧoáı ©ảʍ lấn át cả lý trí, bắt đầu tưởng tượng viễn cảnh dươиɠ ѵậŧ của Dương Việt sẽ chiếm hữu âʍ đa͙σ của mình.
Môi nàng hơi hé mở, miệng rên khe khẽ.
“Em ra anh hai ơi!”
“Mẹ ra Việt ơi, sướиɠ quá…”
Không biết qua bao lâu sau, theo hai tiếng rên cao vυ't mang theo kɧoáı ©ảʍ tột cùng, Dương Tố Vy cùng Trương Xuân Hoa đã thỏa mãn đổ gục xuống nệm.
RẦM!
Cánh cửa phòng tắm bất chợt bị đẩy ra, Misa chưa kịp giật mình, cơ thể bé bỏng của nàng đã bị một thân thể cường tráng ôm lấy nhấc bổng lên.
Khuôn mặt nam tính của Dương Việt đã kề sát bên nàng, giọng điệu trầm ấm của hắn thủ thỉ:
“Anh cũng muốn em!”
Misa hô hấp dồn dập, trái tim muốn nhảy khỏi lòng ngực, một chút mơ mộng của thiếu nữ khiến nàng hé môi đặt câu hỏi:
“Anh có yêu em không?”
“Anh sẽ yêu người đàn bà của mình!” Dương Việt thẳng thắn đáp trả.
“Ừm, em sẽ làm đàn bà của anh!” Misa nỉ non, bờ môi nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.
Dương Việt gầm lên một tiếng, toàn bộ cơ thể lực lưỡng, cường tráng đã đè lên da thịt mềm mại như nước của nàng.
ROẸT…
Tiếng quần áo bị xé nát.
Môi và lưỡi hắn nhanh chóng xâm nhập khoang miệng thiếu nữ, tham lam nhấm nháp hương vị trinh nguyên.
Đôi tay bao trùm hai bầu vυ' căng đầy nhựa sống, nắn bóp mạnh mẽ, đem chúng nó làm thành muôn vàn hình dáng.
Không nói thêm lời nào, dươиɠ ѵậŧ ngoại cỡ tìm thẳng đến cửa mình, cố gắng xuyên vào từng tấc da thịt ấm nóng, chật chội, len lõi qua hai cánh môi hồng hào nằm dọc.
Tưởng chừng như cực kỳ đau đớn, Misa lại kinh ngạc phát hiện cô bé chưa từng nghênh đón vật thể lạ của nàng trở nên đàn hồi và dẻo dai đến kỳ lạ.
Hai vách âʍ đa͙σ uyển chuyển và hàm súc nuốt trọn từng khúc côn nóng hổi, sau đó lại bao trùm lấy nó, mặc cho nó xuyên qua lớp màn trong suốt, máu tươi đỏ thẳm chảy ra đã được trị liệu vết thương kịp thời.
Cơn sướиɠ bao trùm đầu óc ngay khi lần đầu kết hợp, Misa rêи ɾỉ một tiếng:
“Tuyệt vời quá, em chưa từng đón nhận và trải qua cảm giác lâng lâng này!”
“Thực vật như em có sức sống đáng kinh ngạc!” Dương Việt cũng phải bất ngờ ngợi khen.
Dường như việc biến đổi về gen khi trở thành Dị Nhân mang đến đã khiến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© và cảm giác của Misa biến đổi lớn.
Nàng không hề đau khi bị hắn phá trinh, ngược lại sự co dãn và dẻo dai của thực vật đã dễ dàng nghênh tiếp dươиɠ ѵậŧ to lớn, mang đến kɧoáı ©ảʍ ma sát dữ dội cho hai người.
Dương Việt có cảm giác như côn ŧᏂịŧ của mình được vô số cánh hoa mềm mại bao trùm, cơn sướиɠ kỳ lạ khiến hắn xém chút xuất tinh ngay lần nhấp đầu tiên.
Thế là hắn cũng không cần phải thương hoa tiếc ngọc.
Ngược lại điên cuồng thúc mạnh dươиɠ ѵậŧ vào cơ thể nàng, bế phốc Misa dậy chơi nàng theo kiều đứng, từ phía dưới liên tục đâm thẳng lên một cách lúc cán.
“Hừ…hừ…hừ…đầy quá, to quá, sướиɠ quá…em phê quá Việt…em thích quá…” Misa vòng tay ôm cổ người đàn ông, nàng thỏa mãn tựa mình vào lòng ngực rộng lớn, khép hờ đôi mi cong, tận hưởng kɧoáı ©ảʍ mà nhục dụng mang lại.
Nằm ở một bên nhìn lấy cảnh tượng này, Trương Xuân Hoa mỉm cười một cách lười biếng:
“Chồng mình đúng là số hưởng, đàn bà bình thường chắc chắn không chịu nổi sự mạnh mẽ của hắn, lại tìm được một nữ thực vật với sức sống mãnh liệt!”
“Sợ rằng sức chịu đựng của Misa còn vượt qua mình đó mẹ!” Dương Tố Vy bĩu môi ghen tị nói.
“Khanh khách!” Trương Xuân Hoa cười đến bộ ngực sữa run run: “Nên cảm ơn Misa đi, nếu không chỉ sợ hai mẹ con chúng ta không đủ cho chồng chơi đâu!”
“Haha, đừng có ghen, anh yêu tất cả các em!” Dương Việt cười khà khà, ôm lấy Misa đè xuống cùng hai người phụ nữ.
Bắt đầu thể hiện sự dũng mãnh của mình, liên tục đâm ra rút vào từng cái âʍ ɦộ, khiến các nàng oằn mình trong sung sướиɠ.
“Á, nhẹ thôi chồng, em còn rát…”
Trong lúc nhất thời, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều không dứt của ba người phụ nữ liên tục vang lên.
Chơi đến khi ba người gần như hóa thành bùn nhão, hắn mới hài lòng rút dươиɠ ѵậŧ, bắn ra vô số dịch thể trắng đυ.c lên cơ thể các nàng.
Tinh thần giải tỏa, Dương Việt ôm cả ba cô vợ đi vào phòng tắm, bắt đầu kỳ cọ, rửa sạch cơ thể cho các nàng.
Trở lại trên giường, ôm nhau ngủ như chết.
…
“Kẻ nào?”
Đang thoải mái trong giấc ngủ, Misa bất chợt bật người quát lên.
Mà Dương Việt, Trương Xuân Hoa cùng Dương Tố Vy cũng vừa lúc mở ra đôi mắt.
“Em cảm giác được bước chân rất nhỏ!” Misa hai mắt ánh lên màu lục bảo.
Chỉ thấy mặt đất bên ngoài chiếc xe có thảm cỏ xanh với đường kính hàng trăm mét bao trùm.
Thảm cỏ xanh này là do Misa tạo ra, chỉ cần có vật sống bước lên trên cỏ là nàng sẽ lập tức cảm giác được.
Đây là một loại thủ đoạn canh phòng do Misa nghĩ ra nhờ vào khả năng thao túng thực vật.
“Anh cũng cảm giác được có người theo dõi, hơn nữa còn chưa đi xa!” Dương Việt vội vàng đứng lên mặc lại quần áo, ra hiệu cho các nàng bình tĩnh ở lại bảo vệ Motorhome, để mình ra ngoài thăm dò.
Hắn không thích cảm giác bị theo dõi, chẳng may đó là kẻ địch muốn tìm cơ hội xuống tay với mình thì sao?
Phải tiên hạ thủ vi cường.
“Cẩn thận một chút, tụi em ở nơi này chờ anh!” Dương Tố Vy quan tâm nói.
“Nếu tình hình không ổn lập tức trở về, nơi này cách căn cứ của một tổ chức Dị Nhân chưa đến trăm cây số!” Trương Xuân Hoa mặc quần áo vào căn dặn:
“Dựa theo tin tức em nhận được bọn chúng thực lực rất mạnh!”
“Anh hiểu rồi, các em cũng cẩn thận!” Dương Việt hít sâu một hơi, thi triển thân pháp biến mất tại chỗ.
…
Vận chuyển Cửu Dương Thần Công, Dương Việt chẳng những có thể vận dụng năng lượng từ mặt trời, mà ngay cả ánh sáng của các ngôi sao đêm cũng có thể vận dụng.
Hai mắt của hắn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, tinh thần tập trung cao độ.
“Chính là mày!”
Rất nhanh, Dương Việt đã phát hiện đầu sỏ.
Đó là một con mèo đen đang ẩn mình trong bóng tối, hai mắt của nó ẩn chứa linh tính cực kỳ quỷ dị.
Chứng kiến Dương Việt phát hiện ra mình, con mèo đen toàn thân như hòa vào bóng tối, tốc độ cực kỳ khủng bố nhanh chóng chạy trốn.
“Quả nhiên có vấn đề, mèo bình thường sao có thể chạy nhanh như vậy?” Dương Việt hừ lạnh một tiếng.
Lăng Ba Vi Bộ kết hợp Nhất Vĩ Độ Giang, hai môn Thân Pháp khủng khϊếp của Tiêu Dao và Võ Lâm được sử dụng, cơ thể Dương Việt thoát ẩn thoát hiện, cấp tốc đuổi theo.
Mỗi một bước chân của hắn như rút ngắn đại địa, chỉ thoáng chốc đã ở gần con mèo trong gang tấc.
“Đại Lực Kim Cương Chỉ!”
Dương Việt điều động công lực ngưng tụ thành một đường chỉ đạn bắn phá mà ra, nổ tang cả một góc đường, con mèo lại có thể cực kỳ dẻo dai phóng người tránh né.
“Chẳng lẽ mèo cũng có thể biến dị?” Dương Việt nhíu chặt chân mày.
Bất quá nói thế nào thì nói, con mèo cũng không thể cứ liên tục tránh thoát khi Dương Việt triển khai sức mạnh.
“Sư Tử Hống!”
Chạy được thêm một thoáng, hắn đứng từ xa mở miệng gầm rống, một luồng sóng xung kích phô thiên cái địa bao trùm.
Con mèo toàn thân choáng váng, trơ chân đứng im tại chỗ.
“Bắt được mày rồi!” Dương Việt tiến lên nắm lấy nó.
“Meo…meo…meo…meo…meo…meo…meo…meo…”
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, có vô số tiếng mèo kêu liên tục vang lên.
Dương Việt giật mình, đưa mắt nhìn xuống.
Chẳng biết từ bao giờ, vài trăm con mèo với đủ loại hình dạng khác nhau đã bao vây lấy hắn, khắp mọi ngõ ngách và không gian đều có bóng dáng của mèo.
Dương Việt còn chưa hiểu ra sao, đám mèo bỗng nhiên ngoan ngoãn quỳ xuống, mở ra một tuyến đường.
Từ trong con hẻm tối đen như mực, một thân ảnh uyển chuyển, đạp lấy từng bước chân như Nữ Hoàng của mèo chậm rãi bước ra.
Đôi mắt miêu lóe sáng rực rỡ giữa bóng đêm huyền ảo, bờ môi đen tuyền mộng mị hé mở, âm thanh kiều mị đến tận xương tủy vang lên:
“Tôi cần anh hỗ trợ!”
Dương Việt đưa mắt nhìn đến, vô thức thất thần trong thoáng chốc.
Người phía trước là một nữ nhân với thân thể uyển chuyển như mèo cái, ngực nở, mông cong, đôi chân dài thẳng tắp, sau lưng có một cái đuôi mèo màu đen đung đưa qua lại.
Vẻ đẹp ma mị, mái tóc đen tuyền, lỗ tai mèo, khuôn mặt có ba sợi râu mèo mỗi bên.
“Miêu Nữ?” Dương Việt kinh ngạc lên tiếng.
Đây quả thật là hình dạng của Miêu Nữ, tưởng chừng chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng.
Hàng trăm con mèo đang quỳ gối xung quanh càng khiến thị giác của hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ấn tượng ban đầu hơi lớn.
Đáng nói ở chỗ, Miêu Nữ này còn mặc đồng phục của cảnh sát, chỉ có điều được thiết kế riêng biệt theo màu đen và bằng da để dễ dàng hòa mình vào bóng tối mà thôi.
“Xin được tự giới thiệu, tôi là Dạ Nguyệt Miêu…thành viên của Hộ Việt Tổ!” Miêu nữ ném cho Dương Việt một tấm Thẻ Hoàng Kim, bên trên có điêu khắc một con mèo đen và ảnh chân dung cùng tên tuổi của nàng.
“Hộ Việt Tổ!” Dương Việt lẩm bẩm cái tên này.
Hắn được Trương Xuân Hoa cung cấp thông tin, biết Hộ Việt Tổ là một tổ chức Dị Nhân do chính phủ của Đại Việt thành lập, nhằm bình định và trấn áp các Dị Nhân phản loạn trong nước.
Hộ Việt Tổ cũng là một tổ nhỏ trực thuộc Trấn Thế Hội do Liên Hợp Quốc toàn thế giới sáng lập.
Chỉ là phạm vi hoạt động của Hộ Việt Tổ chủ yếu là ở Đại Việt mà thôi.
Dương Việt gật đầu hỏi: “Không biết cô cần tôi hỗ trợ vấn đề gì?”
“Cấp trên cử tôi cùng ba người cộng sự trấn áp Tổ Chức Dị Nhân phản loạn cách nơi này không xa!” Dạ Nguyệt Miêu bất đắc dĩ đáp:
“Chỉ là thực lực của bọn chúng mạnh hơn dự kiến, một người cộng sự đã hy sinh, hai người bị bắt sống, chỉ có tôi may mắn dựa vào khả năng ẩn mình trong đêm thành công thoát thân!”
“Tôi đã bí mật theo dõi nhóm của anh vài ngày nay, nhận ra các anh không phải người xấu, thực lực cũng rất mạnh cho nên…”
Dương Việt cắt ngang lời nàng: “Sao cô không chờ thêm viện quân của Hộ Việt Tổ?”
“Đã không còn kịp nữa!” Dạ Nguyệt Miêu hít sâu một hơi:
“Hơn hai năm loạn thế trôi qua, nguồn cung cấp điện không còn, chăn nuôi và trồng trọt đình trệ, những tổ chức dị nhân phản loạn không còn biện pháp để bảo tồn lương thực và thực phẩm, đa số bọn chúng đều chuyển sang dùng thịt người để sống sót!”
“Bọn chúng xem con người bình thường như gia súc tùy ý chế biến!”
“Tôi đã tìm hiểu, biết vào đêm mai bọn chúng sẽ lại gϊếŧ mổ hàng trăm người vô tội, làm sao chờ đợi chi viện của Hộ Việt Tổ đến kịp?”
Dương Việt sắc mặt trở nên nặng nề, tình cảnh tàn khốc hơn cả tưởng tượng của hắn.
Không ngờ đã loạn lạc đến mức này, con người nhỏ yếu chỉ có thể làm thức ăn cho kẻ mạnh.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Dạ Nguyệt Miêu, hắn gật mạnh đầu:
“Tôi sẽ diệt sạch chúng!”
…