Anh nghiêng đầu, mυ'ŧ đầu lưỡi cô mấy lần: "Kỷ Tam Nhi, thời gian qua, em có nhớ anh hay không”.Vật nóng hổi trong tay cô bắt đầu thức dậy, bắt đầu lớn lên, biến thành nóng hổi:“Không nhớ”.
Quý Lâm Khâm nâng tay, vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô:
“ Để anh thử xem, là cứng miệng hay là tim sắt đá”.
Sau lưng là cửa, phía trước là anh, mọi thứ trong vòng tròn trời đất này đều chỉ có Quý Lâm Khâm. Đáng thương nhất là Kỷ Diễm Nhi cũng thuộc về Quý Lâm Khâm. Cô cũng không có cách nào khác, quãng thời gian tâm tư cô trưởng thành, là tư tưởng mà Quý Lâm Khâm truyền cho cô.
Có khốn nạn không?
Kỷ Diễm Nhi có hận có oán anh không từ mà biệt, cô cũng không có cách nào quản được sự rung động trong tim.
Cô từ từ quỳ xuống, Quý Lâm Khâm chỉ cởi khuy quần, quần tây bộ đội màu xanh lục vẫn mặc cẩn thận, Kỷ Diễm đưa tay kéo qυầи ɭóŧ xuống, đồ vật đã thức tỉnh bên trong nảy ra chạm vào khóe miệng cô để lại một vệt nước.
Dương v*t của Quý Lâm Khâm đẹp giống như con người anh vậy.
Kỷ Diễm còn nhớ lần đầu tiên gặp Quý Lâm Khâm, dung mạo anh đã khắc sâu vào trí nhớ của cô, cho dù thời gian anh ở ngoài còn nhiều hơn thời gian ở nhà, số lần gặp cô cũng không nhiều bằng số lần anh ra ngoài làm nhiệm vụ.
Nhưng, cô chỉ nhìn một lần đôi mắt sâu, cái mũi cao, tướng mạo kết hợp cả vẻ đẹp đông và tây, là biết đó là chú nhỏ của mình.
Chỉ là Kỷ Diễm Nhi cũng không ngờ đến sau này mình vô số lần nằm dưới thân anh, cầm thứ không giống cỡ của người Châu Á, liếʍ nó và gọi anh là “ba ba”.
Giữ lấy nóng bỏng của anh, đầu lưỡi vuốt ve đường gân trên thân nó, ngậm nó thật sâu trong cổ họng.
Thời gian quá lâu, động tác của cô có phần trúc trắc, cũng khó thích ứng được với kích thước của anh, ngậm thật khổ sở. Mà cô biết, bản thân mình không cần quá nhiều kỹ thuật, Quý Lâm Khâm nhìn cô là có thể động tình, đủ hưng phấn.
Một Kỷ Diễm Nhi như thế này… Đôi mắt ngấn lệ, in bóng dáng của anh, mí mắt hồng hồng, thật sự là dáng vẻ kí©ɧ ŧìиɧ, lại ngậm lấy nam căn, bị anh ấn vào thật sâu đến không thở được, đầu lưỡi hồng hồng nhè ra, lại thổi hơi nóng vào qυყ đầυ.
Quý Lâm Khâm cởi khăn quàng cổ của cô ra, lộ ra vết đỏ hồng trên cổ mà tối qua anh mυ'ŧ. Càng làm rõ hơn sự ái muội.
Một Kỷ Tam Nhi như thế này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều là anh nuôi dưỡng ra, đều là những ấn ký mà anh tạo ra! Là cuồng vọng anh hao tâm tổn phí tạo ra.
Kỷ Diễm cảm thấy kỹ thuật của mình thật vụng về, lại thật sự không biết sự vụng về từ trong xương và ngốc nghếch này là hấp dẫn nhất, dâʍ đãиɠ nhất.
Liếʍ hết chất lỏng trên mắt ngựa, Quý Lâm Khâm bị cô mυ'ŧ thắt lưng tê dại, tay để trên đầu cô hơi dùng lực, mười đầu ngón tay luồn vào tóc cô giữ lấy đầu cô rồi tự mình đâm vào.
Mắt ngựa đâm vào thịt non mềm trong họng, cô xuýt chút nữa không nhịn được mà nôn ra, họng ép chặt lấy qυყ đầυ, nó bị bao vây trong khoang miệng vừa ấm áp vừa ẩm ướt.
Anh hơi thất thần, bao lâu rồi không được như thế này, bao lâu không được chơi cái miệng nhỏ này rồi…
“Ukm… Ukm!”
Kỷ Tam Nhi bị anh đυ.ng đến nước mắt lưng tròng, không nuốt được nước bọt xuống, chảy xuôi theo khóe miệng.
Khuôn mặt anh tràn đầy du͙© vọиɠ, Quý Lâm Khâm giữ đầu cô, nhanh chóng đưa đẩy, chuẩn bị xuất đầy vào cái miệng nhỏ này.
Nhanh chóng đưa đẩy mấy lần, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào họng cô, anh nhịn rất lâu rồi nên bắn liên lục, vừa nhiều vừa đặc.
Kỷ Diễm Nhi bị anh giữ đầu, không kịp nhổ ra, ho khan vô cùng khó chịu.Quý Lâm Khâm cuối cùng cũng rút ra, mang theo một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng chảy xuống theo khóe miệng.
Kỷ Diễm nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong miệng, khuôn mặt đỏ bừng. Đôi mắt trừng anh, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cái tên Trần Thương không đáng tin này, chỉ nói lung tung, thứ đồ chơi này vẫn còn tốt đó thôi…
Quý Lâm Khâm bình ổn hơi thở, dùng khăn lau khóe miệng cô, sau đó tùy ý lau dưới thân mình một chút, mặc lại quần, ôm cô dậy đặt lên bàn. Lấy bình nước cho cô súc miệng, lại phủi nhẹ đầu gối bị bẩn của cô.
Cùng với cái người mới vừa ấn vào họng cô chẳng giống nhau chút nào.
Kỷ Diễm sớm biết anh có rất nhiều mặt nạ khác nhau, lúc đeo mặt nạ và gỡ mặt nạ xuống không phải cùng một người, trước mặt người và sau lưng người ta lại là hai tấm mặt nạ khác nhau, lúc tức giận và lúc không tức giận là khác biệt nhất.!