Tài Khoản Trò Chơi Bị Trộm, Xoay Người Nạp Luôn Một Triệu

Chương 11: Nhất Định Phải Liên Hệ Với Người Mua Đó!

Hiển nhiên là cha mẹ đang nói đỡ cho mình, Lưu Húc vốn bị doạ tới nỗi khuôn mặt trắng bệch như đột nhiên có thêm dũng khí.

Lúc này, hắn không ngừng nói: “Thật đó đồng chí cảnh sát, tài khoản này vốn là của ta, công ty game của người ta cũng không ủng hộ giao dịch tài khoản, vậy nên ta dùng tên thật lấy lại, sao có thể là trộm cướp được!”

Lưu Húc nói vừa nhanh vừa vội, tuy hai vợ chồng Lưu Kiến Quốc vẫn chưa hiểu lắm nhưng cuối cùng cũng có lý do.

Bị một đống người vây xung quanh không ngừng nhao nhao lên nói, cho dù là hình cảnh già như lão Trương cũng cảm thấy không chịu nổi.

Mấu chốt là bây giờ còn có rất nhiều người đang nhìn, lão Trương chỉ có thể ra hiệu cho cấp dưới bên cạnh nhất định phải đối ghi chép cẩn thận.

“Trật tự, cô Chu, thầy Lưu, bây giờ là giam giữ hình sự. Nếu muốn nói gì có thể thông qua pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình, chứ không phải hét lên trước mặt ta!”

Dù sao cũng là hình cảnh lâu năm, tuy bình thường hay cười, khuôn mặt hiền từ, nhưng khi tức giận, khí thế đó thật sự có thể chấn trụ người!

“Còng tay lại, mang về!”

Các đồng nghiệp thành phố Kinh Châu sắp tới rồi, hắn cũng không thể trì hoãn thêm nữa.

Hình cảnh trẻ tuổi phía sau lấy còng tay ra bắt Lưu Húc lại.

Lưu Húc đang nói liên hồi lập tức trợn tròn mắt.

Đồ vật như còng tay này cấu thành hệ liệt hối hận cùng với phòng thẩm vấn, bàn thẩm vấn và ghế thẩm vấn.

Ví dụ như võng hồng nổi tiếng nào đó, các loại kiêu ngạo ương ngạnh, cuồng vọng nói các ngươi cứ báo cảnh sát đi, hắn căn bản không sợ.

Nhưng khi đeo cái vòng hối hận này lên, vừa ngồi xuống ghế hối hận, biểu tình đó, sự đối lập trước và sau đó thật sự cực kỳ rõ rệt!

Sau khi bị còng tay lại, Lưu Húc đã hoàn toàn choáng váng.

“Đồng chí, đồng chí, ngươi đợi một chút để Tiểu Húc nói xong được không, chuyện này…”

Nhưng lần này, Chu Xuân chưa kịp nói xong đã bị lão Trương cắt ngang!

“Cảnh cáo lần cuối cùng, đây là cơ quan công an đang chấp hành công tác bắt giữ, hai vị, nếu các ngươi còn tiếp tụ cản trở thì đó chính là ngăn cản người thi hành công vụ, ta sẽ mang cả các ngươi đi, hiểu chưa?”

“Ta không đùa với các ngươi!”

Lão Trương nghiêm túc ném lại mấy câu này, sau đó bắt lấy Lưu Húc, cất điện thoại đang đăng nhập tài khoản vào túi vật chứng rồi lập tức rời khỏi đây.

Có người được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn còn nghĩ nể mặt đối phương, bí mật mang người về là được.

Cuối cùng không ngờ lại thành ra như vậy, không biết giam giữ hình sự là gì à? Còn ở đó nói cái gì mà hiểu nhầm.

Lão Trương thật sự không muốn nói thêm gì nữa, hắn đã rất nể tình rồi, nhưng hai người này như mơ hồ, không biết ý nghĩa của bốn chữ giam giữ hình sự đại biểu cho điều gì, càng quên mất cảnh sát là ai!

Lưu Húc bị dẫn đi, hai vợ chồng Chu Xuân ngơ ngác đứng ở nơi đó, không biết phải làm sao.

Lưu Kiến Quốc đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cản người lại nói: “Tiểu Ngũ, các ngươi là bạn thân nhất của Tiểu Húc, các ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện thế nào…”

Mấy người này cũng khϊếp sợ bởi chuyện vừa rồi, nhưng vẫn ngươi một câu ta một câu bắt đầu nói.

“Chuyện là thế này, chắc năm ngoái Lưu Húc có bán một tài khoản Nguyên Ma, ta nhớ rõ là năm ngoái…

Nghe bạn Lưu Húc kể lại, ánh mắt Chu Xuân và Lưu Kiến Quốc càng ngày càng sáng, đột nhiên nói: “Vậy nên nếu có thể trả lại tài khoản này, làm… Người mua kia không gây chuyện nữa, có phải Tiểu Húc sẽ không sao không?”

“Dù sao Tiểu Húc cũng đâu làm gì, thằng vé vẫn chỉ là một đứa trẻ, vừa mới vào đại học, cuộc sống cũng vừa mới bắt đầu.”

“Hơn nữa cũng chỉ là một cái tài khoản thôi mà, cũng đâu sử dụng được, sao lại là trộm cướp chứ.”

“À đúng rồi, các ngươi có biết làm thế nào để liên lạc với người mua kia không?”

Người được gọi là Tiểu Ngũ lắc đầu nói: “Chuyện này ta cũng không biết, hẳn là bán thông qua nền tảng giao dịch nào đó, các ngươi có thể mời luật sư tìm Lưu Húc hỏi xem.”