Cốc! Cốc! Cốc!
Cửa phòng bị gõ, Chu Xuân đang vội vàng rửa rau trong phòng bếp lên tiếng: “Ông ơi, có người gõ cửa kìa, ông ra xem là ai đi.”
Lưu Kiến Quốc đang ngồi trên sô pha đọc báo nghe vậy mới lười biếng đứng lên, thờ ơ đi tới cửa: “Ai vậy?”
Vừa hỏi vừa ra mở cửa.
Hai người bọn họ đều là giáo viên già, dạy học cả đời, trong nhà không xem như giàu có nhưng chắc chắn là dòng dõi thư hương.
Trong việc giáo dục con cái chính là từ nhỏ một giây cũng không buông lỏng, con trai hắn cũng cố gắng, luôn là kiêu ngạo của gia đình bọn họ.
Hiện giờ lại còn thi đỗ trường đại học nổi tiếng trong nước, bọn họ đi ra ngoài nói chuyện đều treo hai chữ con trai ngoài miệng.
Vậy nên khi Lưu Kiến Quốc nhìn thấy là vài vị cảnh sát nhân dân cũng chỉ thấy hơi thắc mắc: “Mấy đồng chí có chuyện…”
Lão Trương, một hình cảnh già huyện Thanh Sơn nghe vậy bèn cười nói: “Xin hỏi đây là nhà của Lưu Húc đúng không?”
Miệng hỏi nhưng lão Trương vẫn nói thầm trong lòng, một hình cảnh làm việc lâu năm như hắn có thể nói là từng nhìn thấy các loại vụ án kỳ quái, nhưng vụ án lần này đúng là lần đầu tiên được thấy!
Nói là trộm cướp thì tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa còn lên tới mức độ cực kỳ lớn.
Nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái… Tóm lại chính là làm người ta muốn mắng nhưng lại không thể nói thành lời.
Chỉ có thể nói một câu, không phải thằng nhóc kia bị ngốc chứ?
Lưu Kiến Quốc nghe vậy bèn gật đầu và hỏi: “Là nhà của Lưu Húc, ta là Lưu Kiến Quốc, cha của thằng bé, không biết các đồng chí tìm Lưu Húc có chuyện gì vậy?”
Sau khi biết những người này tới tìm con mình, Lưu Kiến Quốc cũng không nghĩ quá nhiều. Dù sao trong cảm nhận của hắn, đứa con trai Lưu Húc này luôn luôn gắn liền với những từ như ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ.
Còn về việc phạm tội?
Hai từ này căn bản không thể đặt bên cạnh con trai hắn được…
Lúc này, Chu Xuân cũng vừa lau tay vừa đi tới cửa, trong miệng còn hỏi: “Ông nó, ai thế?”
Nhưng khi nàng đi đến cạnh cửa, nhìn thấy mấy đồng chí cảnh sát cũng có cùng thắc mắc.
Lão Trương cười nói: “Là cha mẹ của Lưu Húc à, vậy xin hỏi Lưu Húc có ở nhà không?”
Hai vợ chồng Lưu Kiến Quốc liếc nhau rồi nói: “Tiểu Húc không ở nhà, đồng chí tìm thằng bé có việc gì vậy?”
Két! Cửa nhà hàng xóm mở ra, trên hàng hiên cũng có mấy người hàng xóm nhìn về phía này.
Đây là một khu nhà cũ, bên trong đều là hàng xóm lâu năm hiểu tận gốc rễ, đều rất quen thuộc lẫn nhau.
Thậm chí còn có rất nhiều người là đồng nghiệp.
Bởi vậy, sau khi nhìn thấy cảnh sát tới nhà Lưu Kiến Quốc, mọi người đều đi ra xem, có người còn mồm năm miệng mười hỏi thẳng.
Lão Trương nhìn qua, cuối cùng vẫn nói: “Ừm… Là có một vài vấn đề muốn hỏi Lưu Húc, hai vị biết hắn ở đâu không?”
Hai vợ chồng Lưu Kiến Quốc nghe vậy khuôn mặt lập tức xuất hiện sự lo lắng: “Không phải chứ đồng chí, ngươi tìm Tiểu Húc làm gì vậy, sao tự dưng đang yên đang lành lại tới hỏi chuyện?”
Lão Trương kinh nghiệm phong phú, nghe vậy cũng không nhiều lời mà chỉ nói: “Hai người không nên gấp gáp, hay là chúng ta vào trong nhà nói chuyện nhé.”
Trước khi tới hắn đã đọc qua tài liệu, tự nhiên biết hai vợ chồng này là người rất sợ mất thể diện.
Nhưng người thì là người tốt, cả đời đều làm giáo viên.
Nếu nói thẳng ra ở đây, không đề cập tới chuyện mật báo linh tinh cũng đủ làm hai vợ chồng mất mặt rồi.
Nhưng lão Trương lại không ngờ, đối với hai vợ chồng Lưu Kiến Quốc lúc này, Lưu Húc chính là niềm kiêu ngạo của bọn họ!
Mà bây giờ, kiêu ngạo của mình lại bị cảnh sát tìm tới cửa muốn hỏi chuyện, chuyện này quả thật là sự sỉ nhục với niềm kiêu hãnh của bọn họ!
“Không cần đâu đồng chí, ngươi tìm Tiểu Húc làm gì cứ việc nói thẳng, đang yên đang lành đột nhiên nói vậy, người không biết còn tưởng rằng Tiểu Húc nhà ta phạm tội đấy.” Chu Xuân lập tức lên tiếng.