Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông

Chương 18: Bóc Trần Bí Mật

Sau khi yêu Ngụy Viễn Đông khác hẳn, thay đổi lớn nhất là anh không thể ngồi yên, luôn muốn dẫn Lan Tử Nhan ra ngoài, đi mua sắm, đi chơi khắp nơi.

Một nhân viên làm thêm như Lan Tử Nhan còn quan tâm sự sống của cửa hàng tiện lợi còn hơn ông chủ.

Ông lão hàng xóm nhìn rồi lắc đầu: "Linh hồn bị đàn ông bắt mất rồi."

Xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Ngụy Viễn Đông không phải là điều bí mật với họ, nhưng việc tận mắt chứng kiến và nghe những lời đàm tiếu thì hoàn toàn khác.

Sau hôm Ngô Kiếm Nam đến gây rối, mọi người bắt đầu nghĩ rằng Ngụy Viễn Đông có mối quan hệ bất thường với cậu sinh viên làm thêm mà anh tuyển dụng, và chứng kiến hai người ngày càng thân thiết, sự thật cũng thêm sinh động hơn.

Có người cho rằng điều đó không quan trọng, có người cho rằng điều đó thật vô lý, nhưng dù nghĩ thế nào thì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cả hai.

Ngụy Viễn Đông sợ Lan Tử Nhan bị tổn thương bởi lời nói của họ, sẽ không vui, nhưng vẻ mặt bình thản của Lan Tử Nhan đã khiến anh an tâm.

Chung quy anh từng bị người thân nhất làm tổn thương, anh không để ý những người ấy, hơn một tháng sau anh đã rời đi không quay lại nữa.

Đối với người dưng không bao giờ gặp lại, chẳng có gì hay ho để quan tâm.

Lúc này Ngụy Viễn Đông mới biết được Lan Tử Nhan ra ngoài thuê nhà một mình đương nhiên đơn giản vì muốn đi làm thêm, gia đình cậu ở ngay vùng sát thành phố, không cần lãng phí tiền.

"Bởi em vô tình công khai."

Ngụy Viễn Đông nghe vậy không khỏi ôm cậu, loại đau khổ này anh hiểu rõ nhất.

Vào ngày thứ ba trở về nhà sau kỳ nghỉ hè, mẹ cậu đã mượn điện thoại của cậu, nói rằng quét mã gì đó.

Khi ấy cậu đang xem phim nên bèn mở khóa bằng vân tay, đưa di động cho mẹ.

Chưa tới vài phút, mẹ cậu lại thình lình mở cửa phòng cậu, tái mặt, tuyệt vọng và tức giận hỏi cậu: “Con là đồng tính!” Sau này ngẫm lại, cậu cảm thấy thật ra mẹ mình không phải đang hỏi.

Lan Tử Nhan sững sờ một lúc, lòng cậu lao xuống đáy vực như tàu lượn, tim đập nhanh đến mức cậu không thể khống chế được cơ thể.

Buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng cậu tệ nhất là đối phó với kiểu đối kháng trực diện này.

Cho đến khi mẹ cậu cầm điện thoại của cậu, chỉ vào lịch sử trò chuyện trên màn hình và chất vấn lần nữa: "Tại sao nam sinh này gọi con là "vợ"? Con dám nói không phải con không?"

Lan Tử Nhan run rẩy biện hộ: "Đùa thôi ạ."

“Còn cái này thì sao?” Mẹ cậu lướt nhanh điện thoại, thoáng chốc lại hướng màn hình về phía cậu: là ảnh động của hai người đàn ông đang hôn nhau.

Cái từ "vợ" kia đúng là bạn cậu nói đùa với, nhưng tấm ảnh động này xác thực là thứ cậu thích đồng thời lưu lại, vốn dĩ cậu định chuyển nó vào bộ sưu tập riêng tư nhưng còn chưa kịp.

Mẹ ngồi phịch trên giường cậu, cậu cũng như bị đóng đinh vào ghế, bất động, giống một kẻ hèn nhát phạm tội.

Cậu thậm chí không có gan để chỉ trích mẹ đã xem lung tung điện thoại của mình.

Tiếng thút thít truyền đến, Lan Tử Nhan cứng nhắc an ủi: "Mẹ, mẹ đừng khóc."

Mẹ cậu không cảm kích, vừa mắng vừa khóc: "Hôm trước bố anh vào phòng anh lấy sách đọc, nói là nội dung cuốn sách rất lạ, giống như là về đồng tính luyến ái vậy.

Tôi còn nghĩ rằng chắc anh cũng chưa đọc, hoặc nó là một quyển sách nổi tiếng.

Nhưng tôi đã xem thử, căn bản không đọc nổi! Tôi không dám tưởng tượng rằng con trai tôi sẽ là một tên đồng tính ghê tởm, ngày nào cũng lừa dối chúng tôi để xem cái thứ này! Ngày qua ngày tôi nơm nớp lo sợ, tôi mong anh về, lại sợ anh về.

Anh không thể là gay, nhưng anh cứ khăng khăng thế đấy, anh muốn tôi và ba anh phải làm sao?! Anh cố ý muốn gϊếŧ chúng tôi à."

Lan Tử Nhan đưa khăn giấy cho mẹ cậu, cậu không biết mình nên nói gì.

Cậu không nên nhận tội, cũng không đủ dũng khí để phản kháng người mẹ đang khóc của mình.

Có lẽ cậu nên nói, "Con không muốn ép hai người chết."

Cơ mà nó vô ích thôi, sẽ chỉ dẫn đến lời buộc tội tiếp theo.

Có lẽ bốn chữ “thời kỳ nổi loạn” chưa hề xuất hiện trong tuổi trẻ của Lan Tử Nhan, cho nên ông trời mới bù lại bằng “đồng tính luyến ái”.

Cậu không lấy điện thoại, chỉ cầm chìa khóa, lặng lẽ đóng cửa, ngăn cách tiếng khóc bên trong cánh cửa.

Cậu bước ra ngoài, bắt đầu một màn lang thang ngắn ngủi.

Lan Tử Nhan không khóc, chẳng khóc nổi, chỉ vướng một cục tức trong l*иg ngực, mong muốn được trút bỏ.

Cậu đi dọc theo đường lớn, núp dưới bóng nhiều bảng hiệu, càng ngày càng đi ra khỏi thành phố.

Không nhìn thấy khu dân cư cao ốc nữa, cậu tiến vào một cánh đồng ruộng, băng qua làng mạc thưa thớt dân cư, lang thang một vòng, rồi trở lại đường cái.

Trời sẩm tối nhưng cậu không thể biết được thời gian.

Vẻ đẹp của mây đen trên bầu trời và ngày sắp tan còn rung động hơn kiệt tác của bất kỳ vĩ nhân nào, nếu được ở mãi trong khoảnh khắc này, Lan Tử Nhan sẵn sàng đánh đổi sinh mạng của mình.

Cậu bắt đầu đi bộ về theo đường chính cho đến khi mỏi chân đói bụng, nhưng cậu vẫn cảm thấy quãng đường này quá ngắn, quá ngắn.

Cuối cùng cũng phải đón nhận sự phán xét, thế giới không thể êm dịu mãi, đời người cũng không thể yên tĩnh mãi.

Cuộc sống vô vị hai mươi năm sắp tan tành rồi, ôi thôi đã tan tành rồi, những gì chờ đợi cậu ở tương lai ắt hẳn là hỗn loạn.

Cậu cảm thấy mình có thể tiếp nhận được, vì vậy cậu cắm chìa khóa, mở cửa nhà.

Trên bàn có thức ăn, ba mẹ im lặng ngồi trên ghế sofa.

Cậu lặng lẽ ngồi vào bàn, ăn những món ăn có lẽ đã được nấu bằng sự thù hận của mẹ, mùi vị không khác gì bình thường.

Ba mẹ cậu đều là giáo viên cấp hai, tính tình ôn hòa, không thích kết thù oán với người khác.

Họ thường dùng sự im lặng để thể hiện nỗi bất mãn của mình.

Rửa chén xong đi ra, Lan Tử Nhan giật mình khi nhìn thấy ánh mắt oán hận của ba mình, sợ hãi, nhưng Lan Tử Nhan cảm thấy mình có thể hiểu được.

Ba cậu là một bậc thầy về chiến tranh lạnh, ông ấy không nói một lời nào với cậu kể từ khi cậu trở về.

Cậu quay lại phòng đóng cửa, nhận được tin nhắn của mẹ, là hai bài báo xã hội.

[Vướng mắc tình cảm của người đồng tính nam, vô tình bị nhiễm AIDS khi hẹn hò.]

[Cách tôi thoát khỏi chuyện đồng tính.]

Bài viết đầu tiên không thể chê trách, chỉ tự thuật một câu chuyện có thật.

Bài viết thứ hai nói về một vị đồng tính nam kể lể quá trình bản thân anh ta đã đi từ đồng tính trở thành "thẳng".

Lan Tử Nhan không biết làm thế nào mà bà tìm thấy bài báo xúc phạm này từ rất nhiều chủ đề ủng hộ người đồng tính không phải bị bệnh và không thể thay đổi, thêm nữa nó còn được đăng bởi một tài khoản công khai của Phật giáo, tính định hướng quá mạnh.

[Đồng tính không phải bệnh, cũng không có cách nào thay đổi.

Chỉ cần ba mẹ chịu hiểu sẽ biết.

]

Mẹ cậu chưa hồi âm.

Lan Tử Nhan nằm trên giường ghét bỏ bản thân và tương lai tồi tệ của cậu, rõ ràng cậu đã lên kế hoạch sẽ công khai với họ khi đã độc lập về tài chính và có bạn đời ổn định.

Lúc đó cậu tự tin rằng mình có thể chống lại sự phản đối từ ba mẹ, nhưng cậu của hiện tại thì không thể.

Cậu gạt nước mắt, đứng dậy thu dọn đồ đạc, rời nhà lúc sáu giờ sáng.

[Tất cả hãy bình tĩnh lại trước đã.]

Sau đó cậu đến đây, và gặp Ngụy Viễn Đông.

Vốn dĩ cậu định thối rữa chết ở đó, nhưng dù sao cũng không nhìn thấy tương lai, chỉ đang sống tạm bợ.

Nhưng vào đêm gặp Ngụy Viễn Đông, cậu đã nảy sinh ý định dụ dỗ anh.

Nếu là khi trước cậu sẽ ở yên, chờ người khác chủ động, hoặc là bỏ lỡ cơ hội tốt.

Nhưng thời điểm ấy cậu vừa tuyệt vọng vừa thản nhiên, ngay cả ba mẹ đã biết cậu là đồng tính rồi, xem ra cũng không quan trọng nếu người khác biết.

Cậu tự giận mình, đồng thời sở hữu lòng can đảm chưa từng có.

Bẽ mặt thì bẽ mặt.

Kết quả là ngày hôm sau, Ngụy Viễn Đông tự mình giao nộp, không chỉ một lần mà tiếp cận cậu vô số lần, lặng lẽ nói với cậu: “Em đừng có dụ dỗ tôi, tôi tự tới rồi đây.

"

Sự chủ động của Ngụy Viễn Đông khiến cậu không ngờ tới, cậu vui mừng khôn xiết, nếu cái nhìn đầu tiên chỉ là động lòng, thì sau bao ngày tiếp xúc cậu đã thực sự phải lòng người đàn ông lớn tuổi đẹp trai đó.

Cậu thậm chí còn gạt bỏ nỗi hoang mang lo lắng với ba mẹ mình, cũng như sự hoang mang và tự ti vì là người đồng tính.

Ngày ngày Lan Tử Nhan bắt đầu nghĩ đến cảnh thúc đẩy Ngụy Viễn Đông, cậu muốn yêu đương dâʍ ɭσạи với anh.

Đáng tiếc Ngụy Viễn Đông rất đàng hoàng, anh đã hẹn có chuyện gì thì chờ sinh nhật tính tiếp.

Mười ngày thôi mà, chênh lệch bao nhiêu đâu, đồ giả tạo!

Lan Tử Nhan không tin Ngụy Viễn Đông là người có thể khống chế du͙© vọиɠ của mình.

Cậu không muốn đợi.