Mấy ngày Tết Nguyên Đán, cả hai hẹn nhau về thăm mẹ Tang.
Tô Niệm Khâm lo lắng dị thường. Lại không nghĩ rằng mẹ Tang phá lệ thấu tình đạt lí, cũng không có ra cho anh vấn đề khó khan gì. Có vẻ như sau cái chết của bố Tang, bà đã trở nên rộng lượng hơn. Huống chi Tô Niệm Khâm đã che giấu tất cả những thói quen để mẹ Tang không thể tìm thấy bất kỳ lỗi nào.
Tang Vô Yên len lén cười: "Anh không phải rất ngang sao, làm sao anh thấy mẹ em như chuột thấy mèo thế?"
“Cái này gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng.”
Tang Vô Yên vừa nghe lại cắn anh: “Anh dám nói mẹ em là ma.”
Tô Niệm Khâm cũng không có tránh, mặc cô gặm: "Thật ra bác gái rất đáng yêu, ngược lại làm cho anh nhớ đến một người."
"Ai?"
"Mẹ anh. Khi anh còn nhỏ, bà cũng thường cằn nhằn anh như vậy, lúc ấy còn rất không kiên nhẫn, nhưng bây giờ nhớ lại mọi chuyện nhỏ bé đều rất trân quý."
Nghe thấy điều này, Tang Vô Yên biến vết cắn ban đầu thành nhàn nhạt hôn.
"Không cần lo lắng, về sau em sẽ tận lực lải nhải với anh, để anh mỗi một giây đều có thể hồi tưởng." Tang Vô Yên nói.
Quả táo Adam của Tô Niệm Khâm rung lên, anh cười.
Đột nhiên anh nghĩ đến chuyện gì, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung màu lam.
“Cái gì?” Tang Vô Yên ý thức được bên trong có cái gì, đột nhiên tim đập nhanh hơn.
“Gả cho anh.” Tô Niệm Khâm mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Ánh mắt của anh hướng về phía Tang Vô Yên, tròng mắt như mực đặc biệt thâm thúy.
“Không muốn!” Tang Vô Yên nói.
Tô Niệm Khâm trầm mặt xuống, cau mày: “Em dám không muốn!”
Tang Vô Yên nổi giận, rời khỏi chân anh, đứng dậy: “Làm gì có người cầu hôn như này?!
Hai người bọn họ ba mươi tết đều ở Tang gia, buổi tối dì ba, dượng, cô hai, chú, cháu gái, cháu gái bên ngoại của Tang Vô Yên một đám người đều đến ăn cơm đêm giao thừa, mẹ Tang đột nhiên nghĩ đến chưa mua nước tương, liền bảo Tang Vô Yên đi mua.
Bên ngoài trời đang mưa, Tang Vô Yên còn muốn kéo Tô Niệm Khâm đi cùng cô, mẹ của Tang nhìn liền thấy dày vò.
"Con gọi Tiểu Tô đi làm gì? Ở chợ rau nhiều người, lại chân lấm tay bùn." Mẹ vợ đã thay con rể lên tiếng.
"Anh ấy rất tình nguyện vì mẹ góp sức, phải không "Tiểu Tô"?"Vừa nói vừa nhéo nhéo tay anh, ý tứ: Anh dám nói không, em sẽ nổi nóng với anh.
Tô Niệm Khâm dở khóc dở cười, tình thế khó xử, không biết nên nghe ai mời tốt.
Mẹ tang cởi tạp dề, để lại kẻ dở hơi ở nhà canh nồi. Canh sườn củ cải đang sôi trong soong trên bếp, trong phòng khách còn nghe thấy tiếng canh sôi ùng ục đập vào nắp nồi. Hai người họ không bật đèn, chỉ ở trên ghế sô pha anh một câu tôi một câu cãi nhau, sau đó Tô Niệm Khâm đột nhiên cẩm chiếc nhẫn kim cương ra cầu hôn.
“Anh chưa thấy heo chạy, thì cũng phải ăn thịt heo rồi chứ.” Tang Vô Yên tức giận.
Tô Niệm Khâm nheo mắt lại, anh không biết việc cầu hôn này có liên quan gì đến việc ăn thịt heo. Một bên anh cố gắng làm dịu cảm xúc của mình, một bên anh không ngừng mặc niệm trong lòng: Tô Niệm Khâm, mày phải bình tĩnh, độ lượng, bao dung, nhẫn nhịn, không thể chấp nhặt với người phụ nữ này.
Tang Vô Yên đi đi lại lại và tiếp tục: "Trong những bộ phim chúng ta đã xem trước đây, màn cầu hôn lãng mạn đến mức khiến khán giả rơi nước mắt. Trong bộ phim chúng ta xem ngày hôm qua, người đàn ông đã đi học cách làm món bánh Tiramisu yêu thích của bạn gái mình trong cả một tháng, sau đó làm một chiếc vào ngày sinh nhật của cô ấy rồi để một chiếc nhẫn kim cương bên trong. Khi người phụ nữ cắn phải chiếc nhận và lấy nó ra, anh ấy mới nói: “Gả cho anh đi.”
“Nhàm chán!" Tưởng tượng tuyệt vời của Tang Vô Yên bị gián đoạn bởi câu kết luận khịt mũi coi thường của Tô Niệm Khâm, "Cũng không sợ nuốt phải mà mắc nghẹn à."
"Anh có thể có một chút lãng mạn không vậy?." Tang Vô Yên giáo dục anh.
"Không thể. Anh chính là như vậy." Anh bày ra vè không chịu sửa chữa.
“Vậy em không gả nữa.” Tang Vô Yên tuyên bố.
“Em đừng hòng.” Bạo quân nắm lấy tay trái của Tang Vô Yên đang đứng trước mặt anh, đeo vào ngón áp út của cô không cho phép phản kháng. Sau đó, anh ngẩng đầu lên hung hang hôn cô.
"Anh đây là ép cưới." Tang Vô Yên luồn tay vào tóc của Tô Niệm Khâm cúi đầu xuống hôn đáp lại anh, "Lần sau, chúng ta phải làm lại từ đầu."
Tô Niệm Khâm chăm chú hôn môi Tang Vô Yên lặng lẽ. Nhìn thì có vẻ ngầm đồng ý, nhưng thực ra trong lòng đang nghĩ: Chờ em lên thuyền giặc rồi làm gì có lần sau.
Một lúc sau, Tang Vô Yên đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn một lúc lâu, đột nhiên chán ghét nói: "Sao nó lại nhỏ như vậy."
"Đã đủ to rồi, to hơn nữa cũng đeo không đẹp." Người phụ nữ này còn khá vật chất, Tô Niệm Khâm nghĩ.
“Làm sao lại là màu hồng.” Lát sau cô lại có một câu hỏi khác.
“Tiểu Lộ nói màu này rất hợp với em.”
“Làm sao em thấy kim cương đều trong suốt, làm gì có cái màu sắc gì.” Tang Vô Yên rất quê mùa nói.
“Không hiểu rõ lắm, hình như gọi là kim cương màu.” Người đàn ông này cũng không hiểu rõ mấy đồ này.
"Không phải là giả chứ?"
Tô Niệm Khâm tức giận.
Khi mẹ Tang đi chợ mua hành về, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Vô Yên, nước mắt đột nhiên tớt xuống, nói: “Tốt, tốt, ngày mai mùng một tết chúng ta đi thăm bố con một chút nhé. ”
Buổi tối cô dì chú bác cùng rất nhiều người đến nhà ăn cơm giao thừa.
Một bàn nhiều người, Tô Niệm Khâm có chút không quen ngồi trên bàn nhiều người, đồ ăn rất nhiều, không biết nên làm như thế nào để không xấu. Vẫn may, mẹ Tang đã cẩn thận lấy một cái bát nhỏ, đặt trước mặt Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên gắp đồ ăn ở xa vào bát của Tô Niệm Khâm và nói, "Đây là thịt xông khói của mẹ em làm. Rất thơm." Đợi Tô Niệm Khâm ăn xong, lại gắp thịt viên, múc canh vào một cái bát nhỏ khác "Thịt viên và canh được đặt cùng nhau, anh có muốn lấy cơm không ?” Luôn tỉ mỉ chăm sóc.
Sau bữa tối, một nhóm người xem TV, Tô Niệm Khâm và Tang Vô Yên đang nói chuyện ở một phòng khác, cháu gái nhỏ và em họ của Tang Vô Yên cũng đi theo vào.
Em họ mười hai tuổi hỏi: “Anh Niệm Khâm, chúng em chơi với anh nhé?”
Đứa cháu gái sáu tuổi không buông tha cho anh, đi theo dì nhỏ gọi: "Anh Niệm Khâm."
Tang Vô Yên buồn cười, đúng là tất cả phụ nữ trong gia đình, từ sáu tuổi đến mẹ già năm mươi lăm tuổi, đều không thể miễn nhiễm với anh.
“Tại sao anh không về nhà vào dịp năm mới?” Em họ hỏi.
"Vô Yên tỷ tỷ của em muốn anh đến đây, vì vậy anh không còn cách nào khác chỉ có thể đến đây." Tô Niệm Khâm thành thật trả lời.
Lúc này, cô cháu gái đưa tay ra, vô lễ vẫy vẫy trước mặt Tô Niệm Khâm: “Anh Niệm Khâm, anh thật sự không nhìn thấy sao?” đồng ngôn vô kỵ (lời nói của trẻ nhỏ vô tri).
Tang Vô Yên sợ Tô Niệm Khâm để ý, muốn cắt ngang cuộc nói chuyện, không ngờ anh lại nhu hòa bắt được tay cô bé, nói: "Không phải hoàn toàn không nhìn thấy, ví dụ như Nặc Nặc tay cháu vừa lắc lư trước mặt chú, chú có thể cảm nhận được gió, hơn nữa trước đây còn có thể nhìn thấy thứ gì đó đang động, nhưng không biết chính xác nó là gì, hoặc cháu bảo chú đếm ngón tay của cháu chú không đếm được. Có điều thị lực bây giờ kém hơn trước."
Thật ra thì, anh là bị mù bẩm sinh, cho nên ở trong lòng cũng không đặc biết để ý.
Nhưng điều đáng tiếc nhất là ngay cả tưởng tượng về thế giới này cũng không có nguồn chân thực.
"Màu xanh có cái gì?" Nặc Nặc hỏi anh.
"Biển, bầu trời, còn có, ừm, cái chú đang mặc." Trả lời xong, anh lại hỏi Vô Yên: "Lúc sáng em đã nói như vậy phải không?"
Tang Vô Yên cười: "Ừ."
“Vậy còn màu trắng thì sao?”
“Mây, còn có răng của Nặc Nặc.”
Cháu gái Nặc Nặc cười toe toét, để lộ hai chiếc răng cửa bị mất.
“Hồng thì sao?” Cái này thật không dễ hình dùng.
Tô Niệm Khâm suy nghĩ một chút: "Môi dì Vô Yên của cháu."
Tang Vô Yên liền đỏ mặt: "Anh nói những linh tinh gì trước mặt trẻ con vậy?"
Vào ngày mùng hai, Lý Lộ Lộ cùng thành phố gọi điện đến Tang gia để chúc tết bác gái.
Mẹ Tang đi gặp họ hàng chúc tết, Tang Vô Yên tìm Trình Nhân kể lại tâm đắc sau khi được cầu hôn.
Tô Niệm Khâm đang ở nhà một mình thì nhận được điện thoại từ Lý Lộ Lộ.
"Vô Yên, cô ấy đã đi tìm Trình Nhân." Tô Niệm Khâm nói. Anh cũng không biết tại sao cô nhất quyết không muốn anh đi cùng.
"Trình Nhân? Tô tiên sinh, anh nói đùa sao?"
Tô Niệm Khâm không hiểu ý của bên kia là gì.
“Trình Nhân đã chết được năm năm.”
Tô Niệm Khâm đột nhiên bật người dậy hỏi: “Cô nói gì?”