Hóa Ra Em Rất Yêu Anh

Chương 14: Cha Của Đứa Trẻ (4)

Do sự thỏa hiệp của Tô Niệm Khâm, cả hai tìm đến một quán KFC gần đó để ngồi ăn tối. Giờ phút này, thời gian ăn uống cao điểm đã qua, nhưng bầu không khí ấm áp trong cửa hàng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Tô Niệm Khâm. Anh chưa bao giờ đến một nơi như vậy trước đây, anh hoàn toàn không quen với nó. Tiếng nhạc vui vẻ nhưng ồn ào, cũng như âm thanh vui tươi của trẻ con chen vào tai anh khiến anh không khỏi nhíu mày.

“Tôi đã biết anh ấy từ khi còn trong bụng mẹ.” Tang Vô Yên nói và cắn một miếng bánh hamburger, mặc kệ Tô Niệm Khâm có tâm trạng lắng nghe hay không, cô giải thích quan hệ sâu xa của ba người họ.

Tô Niệm Khâm sờ vào chiếc đồng hồ trên tay trái, cảm thấy có chút bất lực.

"Chúng tôi sinh ra trong cùng một bệnh viện và lớn lên trong cùng một tòa nhà. Anh ấy hơn tôi hai tháng tuổi, và tôi vẫn gọi anh ấy là anh trai. Lúc đó, Hứa Xuyến ở đâu? Nhưng dựa vào cái gì cô ấy lại nói tôi là người thứ ba? Dựa vào cái gì?” Trong mắt Tang Vô Yên có một tia sương mù.

"Trước đây, cô ấy xinh hơn tôi và có cái miệng ngọt hơn tôi. Mặc dù thành tích giống nhau, nhưng giáo viên thích cô ấy. Tôi tham gia hội học sinh, và cô ấy cũng đi. Khi tôi đến đài phát thanh, cô ấy cũng gia nhập đài. Nói gì mà bạn tốt cùng tiến cùng lui. Anh ấy và tôi thi Đại học A, Hứa Xuyến cũng đăng ký học đại học A, nhưng thật ra là muốn lừa tôi muốn cùng anh ấy yêu đương. Họ cho rằng tôi là đồ ngốc nên một mực lừa tôi ".

Tang Vô Yên khịt mũi. Nuốt miếng gà vào miệng, lấy khăn giấy lau nước mắt trên bàn:" Ngụy Hảo thích cô ấy, tôi biết là anh ấy thích cô ấy. Sau này anh ấy ở bên tôi chẳng qua tôi do ép". Cô nói một hơi và tiếp tục nức nở. Cô nghẹn ngào nói:"Hai người họ có tình cảm với nhau. Trước đây là bị tôi cản trở, tôi cũng biết điều đó. Tuy nhiên, tôi tức giận, giả vờ rằng tôi không biết gì cả, cũng không cho phép họ ở bên nhau, vì vậy tôi càng muốn chia rẽ họ.”

Dáng vẻ đáng thương khóc lóc sướt mướt, lại một bên nói ra những lời nhõng nhẽo ngang ngược, khiến người ta cảm thấy vừa đáng ghét vừa đáng yêu. Chuyện này đổi lại là người bình thường, ai nghe thấy cũng sẽ dở khóc dở cười.

Cha của Tang Vô Yên và Ngụy Hạo là bạn học khi họ còn là sinh viên, sau khi tốt nghiệp, họ được nhận vào cùng một đơn vị và sống trong cùng một chung cư. Tang Vô Yên và Ngụy Hạo cùng nhau lớn lên đến lớp hai của trường tiểu học.

Sau đó, vì cha mẹ ly hôn, Ngụy Hạo được phân ở với mẹ của mình và đi đến một nơi khác.

Trẻ con hay quên. Vì vậy, hầu như không có hạt giống nào về Ngụy Hạo còn sót trong trí nhớ của Tang Vô Yên.

Trong nháy mắt như vậy, đã nhiều năm trôi qua.

Tang Vô Yên và Hứa Xuyến quen biết nhau, họ đang học năm thứ 2 cấp 2. Để tăng cường không khí học tập của cả lớp, thầy hiệu trưởng đã sắp xếp tất cả các chỗ ngồi theo các khối lớp vào cuối buổi đầu tiên học kỳ. Hứa Xuyến và Tang Vô Yên là một đứa số bảy, một đứa số tám, và họ vừa hay ngồi cùng một bàn. Trước đây, Tang Vô Yên căn bản không có quan hệ gì với Hứa Xuyến. Hứa Xuyến cao, nước da trắng, xinh đẹp và tính cách kiêu hãnh, và cô ấy hoàn toàn khác với Tang Vô Yên.

Hai người ngồi chung một bàn, nhìn thoáng qua cũng biết ai cao ai thấp. Vì vậy, sau khi ngồi với nhau nửa tháng, Tang Vô Yên và Hứa Xuyến hầu như không nói chuyện gì với nhau ngoại trừ "giáo viên gọi cậu" và "bài tập toán hôm nay là gì".

Môn tự nhiên của Tang Vô Yên có thể chấp nhận được, nhưng lịch sử và âm nhạc thì kém vô cùng. Đặc biệt đối với âm nhạc, chưa kể đến nốt nhạc như con nòng nọc kia, ngay cả khi giản phổ (được đánh số 123) được đặt trước mặt, cô ấy cũng phải đếm bảy ngón tay mới có thể đọc ra "Đồ rê mi".

Sau nhiều lần tập luyện, Tang Vô Yên cũng đã có kinh nghiệm, trước đó, cô đã đánh dấu "Đồ rê mi" vào bản nhạc của cuốn sách và sau đó hát theo dấu.

Đáng tiếc, khi tiết học âm nhạc vào mùa thu năm 2 cấp 2 thường là kiểm tra, giáo viên kiểm tra miệng. Vì lớp có nhiều người nên giáo viên kiểm tra ngẫu nhiên. Kết quả, không may Tang Vô Yên bị gọi, cầm bản nhạc đứng trên bục giảng, chân run lên mấy cái, càu nhàu hồi lâu mới phát ra tiếng "Đồ", rồi không tiếp tục được nữa.

Sau vài giây im lặng, khuôn mặt của Tang Vô Yên đỏ bừng. "Nam Quách tiên sinh" cuối cùng cũng sắp hiện nguyên hình.

Lúc này, Hứa Xuyến đột nhiên giơ tay lên nói: "Cô giáo, Tang Vô Yên khàn khàn không nói được. Em hát thay cậu ấy cho."

Tang Vô Yên kinh ngạc quay đầu, thấy Hứa Thiến hướng cô nháy mắt một cái.

Hứa Xuyến thường là trò cưng của tất cả các giáo viên dạy nhạc, cô ấy là người hát chính của trường trong cuộc thi hát "12.9" được tổ chức tại các trường tiểu học và trung học của thành phố cách đây không lâu. Nói chung, trước mặt các giáo viên dạy nhạc, Hứa Xuyến đã nói cái gì thì là cái đó.

“Tang Vô Yên lần sau kiểm tra.” Giáo viên âm nhạc gật đầu và ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Đây là giai đoạn ban đầu của tình bạn chớm nở giữa hai người, khi Hoàng Tiểu Yến qua đời. Sự xuất hiện của Hứa Xuyến bất ngờ khiến Tang Vô Yên trong chân không tìm lại được bình dưỡng khí cứu sống.

Tang Vô Yên đột nhiên phát hiện ra, hóa ra những vụ việc trên TV mà nữ sinh xinh đẹp, thành tích tốt thích coi thường bạn cùng lớp đều không đúng.

Tuy nhiên, hình ảnh của Hứa Xuyến thực sự trở nên thay đổi trong lòng Tang Vô Yên vào một buổi chiều sau giờ học.

Hôm đó, thời tiết rất lạnh, Tang Vô Yên vừa về đến nhà, mẹ Tang đã kêu cô xuống nhà mua nước tương. Cạnh cửa hàng quần áo ở tầng dưới là hiệu sách cho thuê. Vì sự giáo dục của gia đình, nên trong quan điểm sống còn nhỏ của Tang Vô Yên, chỉ có hai kiểu sách ngoài sách học — Tứ đại danh tác và danh tác nước ngoài.

Vì vậy, khi thấy một cô gái trong lớp đang đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, cô đã từng lén nhìn lướt qua nó vài lần, và đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Ngoài ra, mẹ của Tang luôn cảnh báo rằng những đứa trẻ không được đọc những cuốn sách đó. Kể từ đó, Tang Vô Yên luôn cảm thấy “hiệu sách cho thuê” cũng gần bằng “hiệu sách cấm”.

Ngay khi Tang Vô Yên đi ngang qua hiệu sách với hai tay đút túi, cô nhìn thấy Hứa Xuyến đang ở bên trong, đang đứng trước một dãy tiểu thuyết tình cảm, tay cầm cuốn sách, mê say.

“Hứa Xuyến?” Tang Vô Yên gọi cô.

Hứa Xuyến ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách, cô ấy không thể giấu được sự xấu hổ khi nhìn thấy Tang Vô Yên.

Những học sinh hàng đầu với những khuyết điểm nhỏ mới là sự thật, đây là sự thật mà Tang Vô Yên đã nhận ra. Kể từ ngày đó, cô thực sự bắt đầu tin tưởng Hứa Xuyến.

Hóa ra gia cảnh của Hứa Xuyến không hào nhoáng như vẻ ngoài quần áo của cô ấy. Mẹ của Hứa Xuyến là một thanh niên trí thức về nông thôn, khi về quê, bà gặp cha của Hứa Xuyến, người đã sống cảnh góa bụa nhiều năm và có một cậu con trai. Gia đình mẹ Hứa Xuyến đều là trí thức, nhưng gia đình cha Hứa Xuyến đều là những người nông dân từ bao đời nay, thật thà và thô lỗ. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh đó, cả hai thực sự đã kết hôn như vậy. Sau đó, gia đình Hứa Xuyến chuyển về thành phố, mẹ cô ấy trở thành công nhân trong một nhà máy dệt. Hứa Xuyến được sinh ra nhiều năm sau đó.

Không biết có phải vì đem nguyện vọng mình chưa thực hiện được gửi gắm vào Hứa Xuyến, yêu cầu của mẹ Hứa đối với Hứa Xuyến gần như rất nghiêm khắc, và bà muốn cô ấy cố gắng hết sức trong mọi việc. Giờ đây, mẹ Hứa bị cho nghỉ việc, còn cha Hứa thì dựng một quầy hàng bên ngoài để sửa xe đạp, thu nhập cũng chẳng giàu có gì. Nhưng bà ấy vẫn đưa Hứa Xuyến đi học piano, và thậm chí còn mua một cây đàn piano ở nhà.

Đến lúc nộp đơn cho kỳ thi tuyển sinh trung học, Tang Vô Yên cuối cùng cũng nhìn thấy sự chuyên quyền của mẹ Hứa.

Thời điểm đó, kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 Trung học ở thành phố B không phải là kỳ thi chung mà do từng trường xây dựng độc lập, thí sinh muốn thi vào trường nào thì phải đến trường đó để thi và được xét tuyển dựa trên các giải thưởng. Tất nhiên, để an toàn, bố mẹ sẽ giăng một tấm lưới lớn. Dù sao thì thời gian ôn thi cũng có phần chênh lệch, có nhiều cơ hội hơn thì càng tốt, nhưng sẽ mất một khoản phí đăng ký.

Bố Tang không có yêu cầu gì đối với cuộc sống của con gái, chỉ mong là con gái được an toàn và hạnh phúc, dù con học trường nổi tiếng hay trường bình thường, miễn con có sách vở, có cơm ăn áo mặc là được. Không bao giờ tạo áp lực cho con gái. Mặc dù mẹ Tang cũng nghiêm khắc nhưng bà vẫn có thể nhận biết được tình hình, vì vậy Tang Vô Yên cũng đã đăng ký vào tất cả các trường mà cô có thể đăng ký.

Nhưng Hứa Xuyến thì khác, cô ấy muốn chính là Thất Trung, cũng không mong đợi trường nào khác.

“Ngộ nhỡ thất bại thì sao?” Tang Vô Yên hỏi.

"Mẹ mình nói rằng nếu tôi không thể học đến trường Thất Trung, mình sẽ trở về quê hương làm nông nghiệp, và cha mình sẽ giữ phần ruộng kia cho mình." Hứa Xuyến trả lời, mặc dù Hứa Xuyến nói rất nhẹ, nhưng Tang Vô Yên lần đầu tiên đôi mắt cô ấy mờ hơi nước.

Vào lúc đó, cô cảm thấy mình thực sự may mắn hơn Hứa Xuyến rất nhiều. Hai tháng nữa, cả hai cùng nhau chạy nước rút cho kỳ thi vào cấp ba. Khi bảng xếp hạng được công bố trong kỳ nghỉ hè, mọi người đều rất vui mừng, và hai người lại trở thành bạn học của nhau.

Ngày khai giảng, ba tiết học liên tiếp đều là tự giới thiệu bản thân, khi đến lượt một nam sinh cao lớn ở hàng cuối cùng, nam sinh chậm rãi đứng lên nói: "Mình tên là Ngụy Hạo, mình tốt nghiệp từ ... “

Tang Vô Yên nghe Ngụy Hạo, đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

Sau khi tan học, anh chàng tên Ngụy Hạo bước tới bàn của Tang Vô Yên và cười nói: “Tang Vô Yên, không nhận ra anh?”

Tang Vô Yên nhìn từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên anh hai lần, cô mới phát hiện ra trong trí nhớ của mình, hình như có người tên Ngụy Hạo đã từng xuất hiện trong thời thơ ấu của cô.

Cô lại chớp mắt, như thể nhớ ra điều gì đó.

Anh hơn cô hai tháng tuổi, và cô gọi anh là "Tiểu Hạo Tử Ca". Cô thích lôi kéo áo anh và theo anh chạy khắp các ngọn núi và cánh đồng.

Có lần anh đưa cô ra cánh đồng bên ngoài để nhặt ốc, sau đó rửa sạch, đập vỏ, rắc một ít muối và nướng lên ăn.Sau khi Tang Vô Yên về nhà, liền bị tiêu chảy ba ngày.

Trong tháng giêng, anh kêu gọi mọi người nướng xúc xích, sau đó Tang Vô Yên đã lấy trộm toàn bộ tài liệu của cha mình để làm củi đốt.



Trong đầu hiện lên bao nhiêu chuyện, Tang Vô Yên đột nhiên vui vẻ, lộ ra một đôi răng hổ, mỉm cười: “Là anh.”

Thanh mai trúc mã gặp nhau.

Trong ba năm trung học, Tang Vô Yên đã có một tình bạn thuần khiết giữa một người con trai và hai cô gái, sau đó họ cùng nhau thi vào trường Đại học A. Cho đến đêm khi cô nhận được thư , Hứa Xuyến gọi Tang Vô Yên đến bàn bóng bàn của trường và nói: "Mình có chuyện dấu cậu, Tiểu Yên."

"Có chuyện gì vậy?"

"Mình đang yêu đương."

“Thật sao?”Tang Vô Yên kinh ngạc nhảy dựng lên,“ Là ai? ”

Hứa Xuyến mỉm cười, có chút xấu hổ.

“Mình biết?”

Hứa Xuyến gật đầu.

“Lớp chúng ta?” Tang Vô Yên đoán.

“Chà.”

“Vương Hạo? Lí Hội Kiệt? Ngô Hiểu Bằng?”

Sau khi đoán, Hứa Xuyến lắc đầu.

“Là ai vậy?” Tang Vô Yên lo lắng.

“Là Ngụy Hạo.” Hứa Xuyến cười.

Cuối cùng, Tang Vô Yên cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, nhưng cô chỉ nhớ rằng cô cười với Hứa Xuyến và nói: “Không tệ lắm.” Sau đó, cô quay về nhà và trùm chăn, cảm thấy mình có cái gì không đúng lắm.

Lúc đầu, cô nín thở, nhưng sau đó cô cảm thấy khó chịu, cuối cùng, cô thực sự đã òa khóc làm ướt cả gối.

Vào năm thứ nhất, cô giả vờ như không biết rằng họ đang yêu nhau. Ỷ vào sự cưng chiều của Ngụy Hạo, cô sẽ trở thành bóng đèn trong mọi chuyện. Cô lập ra một loạt kế hoạch để "phá hoảng Ngụy Hứa" kéo Trình Nhân vào. Trình Nhân lắc đầu: " Cậu có bị bệnh không? Tang Vô Yên. "

"Cậu mới bệnh. "

"Cậu còn ác độc hơn cả mẹ kế của Bạch Tuyết.”

“Trình Nhân cậu đừng có ăn cây táo rào cây sung, đứng nhầm phe."

"Làm sao có thể. Mình rõ ràng là mẹ ghẻ đại nhân của cậu bên cậu trung thành nha. Chỉ nói sự thật, chưa bao giờ nói láo. "

Nhưng đến một ngày, Ngụy Hạo vì cô, cuối cùng rời khỏi Hứa Xuyến và trở về bên cô, Tang Vô Yên nhận ra rằng đây cũng không phải là điều cô muốn.

Cô bắt đầu tránh ánh mắt chán ghét của Hứa Xuyến, đồng thời cũng tránh Ngụy Hạo. Khi nhìn thấy Ngụy Hạo hôn Hứa Xuyến trong tình trạng say xỉn, cô cảm thấy nhẹ nhõm chứ không hề ghen tuông.