Thì Ra Đối Thủ Một Mất Một Còn Vẫn Luôn Yêu Thầm Ta

Chương 2: Cô giáo dạy tôi làm bài tập - ᗷiếи Ŧɦái trên xe buýt (hơi H)

Nhưng Khi Diệp Chân Chân đưa mắt nhìn thẻ học sinh trước cổ anh thì lại nhìn thấy hai chữ "Trần Dã" - đây là tên trong thế giới này của Minh Dã.

Cứ tưởng đã thoát khỏi gã trung niên dê xồm, nhưng lúc dòng người xô đẩy, cô lại cảm nhận được một thứ cưng cứng ở giữa hai chân của người đứng sau đè ép lên mông mình. Chàng thiếu niên ghé sát bên tai cô, khẽ thì thầm: "Thay vì gã hói kia, để tôi giúp chị thoải mái nhé!" Chàng thiếu niên đến gần mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, hơi thở của anh phả vào gáy cô, khiến Diệp Chân Chân dựng đứng lông tóc.

Cô chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay của anh đã đưa lên bóρ ѵú cô, anh giam cô trong vòng tay mình không để ai nhìn thấy. Gã hói thấy vậy cũng mất hứng nhìn sang chỗ khác.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy bút chì màu đen bó sát, phác hoạ đường cong quyến rũ. Trang phục đơn giản nhưng mặc lên người cô lại mang lại một cảm giác phong tình, âm thầm mời gọi người ta phạm tội.

Trần Dã tháo hai chiếc cúc áo của cô, tay anh luồn vào trong, qua áo ngực màu trắng chạm vào bộ ngực cup D. Diệp Chân Chân hơi run lên, bàn tay anh như được cổ vũ càng thêm lấn tới, ngón cái ấn mạnh lên đầu ti rồi anh dùng thêm ngón trỏ véo véo xoay tròn, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Diệp Chân Chân đang mẫn cảm. Phía sau, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân ngày càng cương cứng, ép sát mông cô, như muốn chen vào giữa mới thôi.

Diệp Chân Chân không kìm được rên khẽ: "Ưʍ..."

"Đừng rên chứ, mọi người sẽ biết chúng ta đang làm gì đó..." Trần Dã bất mãn lên tiếng.

"Cậu, cậu tha cho tôi đi... tôi sẽ không nói chuyện này với ai đâu." Diệp Chân Chân run rẩy đáp.

"Tôi tin chị, nhưng chị phải giúp tôi thoải mái đã, thì tôi mới tha được." Nói rồi, anh nở nụ cười như rất thích phản ứng của cô.

Trần Dã cởi khoá quần, giải phóng cự điểu to lớn vẫn còn đang ngái ngủ, anh kéo một tay cô ra sau, đặt lên hùng ưng của mình: "Nào giúp tôi đi, rồi tôi sẽ tha cho chị..."

Diệp Chân Chân ngoài mặt thì ra vẻ sợ hãi, tay run lẩy bẩy nghe lời nhưng thực tế trong lòng lại không ngừng chửi mắng Trần Dã, không ngờ tên khốn này lại da^ʍ dê thế.

"Ưm~" Trần Dã khẽ rên vì thoải mái, dẫn dắt ngón tay tuốt từ gốc lên đến qυყ đầυ, cầm ngón trỏ của cô chạm vào mã mắt đang rỉ nước của mình. Một cơn kɧoáı ©ảʍ đê mê truyền từ thắt lưng lên đến đại não Trần Dã.

Dường như thấy chưa đủ, anh rút lại cánh tay đang đặt lên bộ ngực của Diệp Chân Chân, đưa tay xé rách một lỗ hổng to bằng thân dươиɠ ѵậŧ của mình sau đó nhét cự điểu vào.

Cảm xúc thoải mái khi tiếp xúc với da thịt mềm mại ở mông Diệp Chân Chân làm Trần Dã không sao dừng được.

"Ha, a... sướиɠ lắm, chị gái!" Trần Dã nói bên tai cô.

Diệp Chân Chân chống hai tay lên thành xe buýt, mặc Trần Dã không ngừng cọ sát dươиɠ ѵậŧ với mông mình qua lỗ rách trên quần tất đen.

"Ưm, ư, cậu nhanh lên... tha cho tôi đi!" Miệng thì xin tha, nhưng nước chảy thấm ướt qυầи ɭóŧ của Diệp Chân Chân, ra cả quần tất đen khiến nó ẩm ướt Trần Dã vẫn cảm nhận được.

Trần Dã nhếch miệng, một tay ôm eo, còn tay còn lại đưa xuống dưới ấn vào nơi qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm: "Muốn tôi tha đây sao? Hay là... muốn tôi đâm vào?"

Trần Dã dùng hai ngón tay ấn mạnh vào âʍ đa͙σ của cô, nơi đó vốn đã nhớp nháp nay càng ra thêm nhiều dâʍ ɖị©ɧ. Diệp Chân Chân cố gắng kìm nén tiếng rên, biến chúng thành những tiếng "hừ" nhẹ, mông không ngừng chuyển động trước sau theo biên độ ra vào của ngón tay Trần Dã. Đồng thời eo Trần Dã cũng thúc càng nhanh.

"Ưʍ..."

"A..."

Hai người rên cùng một lúc, Trần Dã phóng thích tất cả tinh hoa lên mông Diệp Chân Chân.