Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt

Chương 16

"Thôi ngươi đừng táy máy chuyện bếp núc nữa, đến lúc ấy ta sợ ngươi lại lỡ tay đầu độc chết ta." Thôi Mạch Chu liếc nhìn nàng, nói không nể nang gì.

Khương Tuế Ngọc cũng biết sức mình, có phần đồng tình với hắn.

Lúc nấu canh, do để lửa cháy hơi to nên suýt chút nữa đã đốt sạch phòng bếp. Nhìn bát canh tứ vật trên mặt đã nổi lên một lớp vật thể đáng ngờ màu đen, tạm thời có thể coi nguyên nhân do đốt lửa to quá tạo nên của nàng, nhìn qua cũng biết là không ngon. Người có thể ăn tiếp được chắc chắn phải là một dũng sĩ, còn không thì không bị tiêu chảy đã là tốt lắm rồi. Tóm lại, nàng chắc chắn không phải kiểu người đảm đương nổi việc bếp núc.

Hôm qua đi thăm dò Hàn Ẩn lâu cũng có chút thu hoạch. Nếu không phải chính mắt nàng nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không biết được những quan viên bình thường nghiêm trang đạo mạo của thành Kỳ Châu lại có một bộ mặt khác mà ít ai biết đến.

Đám quan viên Kỳ Châu dám làm việc một cách vô lý như thế, rất có thể là do có sự ngầm cho phép và dung túng của thứ sử Kỳ Châu Hàn Vọng Phong. Nhìn lên trên nữa thì Hàn Vọng Phong là học trò của hộ quốc công Phương Khánh Sơn, cứ từng bước đào sâu thêm nữa thì tất cả chân tướng đều sẽ lộ rõ như ban ngày. Tuy nhiên, đám người phía sau có dính líu đến chuyện này lại là cây cao bóng cả, dây mơ rễ má, phức tạp dọa người.

Khương Tuế Ngọc quyết định nửa đêm đi do thám phủ thứ sử.

Đêm đến, những người nông dân bình thường phải dậy sớm vào hôm sau đã đi ngủ từ sớm. Phủ thứ sử đã đốt đèn sáng rực cả phủ. Khương Tuế Ngọc chúc Thôi Mạch Chu ngủ ngon sau đó thì trở về phòng tắt đèn, giả vờ ngủ.

Sau khi thay xong trang phục dạ hành, che kín mặt, Khương Tuế Ngọc mới cẩn thận thoát khỏi phục binh tuần tra đi qua đi lại, nhảy xuống từ mái hiên, rà soát từng phòng. Theo lý mà nói, những gian phòng quan trọng giống như thư phòng chắc chắn phải được phòng thủ nghiêm ngặt, vậy nên nàng bắt đầu tìm từ nơi mà phủ binh tuần tra dày đặc nhất.

Thời gian không phụ người có lòng, sau khi nàng mở ra căn phòng không biết đã là phòng thứ mấy thì thực sự đã mèo mù vớ cá rán, xâm nhập được vào thư phòng.

Nàng lục tung cả căn phòng lên tìm sổ sách mà hệ thống vừa nói cẩn thận, nhẹ nhàng đặt những món đồ đã động về lại chỗ cũ. Lần đầu làm chuyện lén lút thế này, trong lòng vừa dấy lên căng thẳng vô hình, vừa lo sợ bất cẩn bị người khác phát hiện ra.

Nếu đoán không lầm thì trong đống sổ sách ấy có thể ghi lại thứ đủ sức làm bật gốc nhà họ Phương, đồng thời cũng là thứ đồ vô cùng quan trọng mà Thôi Mạch Chu cần đến để chứng minh được sự trong sạch của nhà họ Thôi. Nếu nữ hoàng đã giao cho nàng đi tra rõ Kỳ Châu, vậy thì nàng nhất định phải đem sổ sách ấy về Thượng Kinh cho nữ hoàng xem.

Ngay cả tranh vẽ cũng tìm qua mà vẫn chẳng tìm nổi thứ mình muốn. Khương Tuế Ngọc có phần nóng giận. Lẽ nào thứ sử Kỳ Châu lại cáo già đến mức không đặt sổ sách ở chỗ này sao?

Đôi tay trắng mềm nhẹ nhàng lướt qua từng cuốn sách trên giá gỗ nạm vàng, vừa muốn lấy ra một cuốn, mới vừa chạm đến thì lạ thay, cuốn sách lại hoàn toàn bất động. Khương Tuế Ngọc yên lặng dùng sức nhưng cuốn sách này như thể muốn đọ sức với nàng, giống như có một sức mạnh khác đang chống lại nàng vậy.

Nàng thả lỏng tay, thò đầu nhìn qua bên kia giá sách. Trùng hợp sao, nương theo ánh sáng yếu ớt rọi vào từ cửa sổ, nàng và một lão huynh che mặt đứng ở phía bên kia ghế sách mắt đối mắt nhìn nhau.

Hai người đều bị dọa hết hồn.

Ôi mẹ ôi, suýt chút còn tưởng nhìn thấy quỷ rồi. Khương Tuế Ngọc vỗ vỗ l*иg ngực, nơi chứa trái tim đang nhảy loạn xạ.

Thôi Mạch Chu thì ngẩn ra trong chốc lát rồi lập tức tỉnh lại, đánh một chưởng vào nàng đang ở phía đối diện.

Khương Tuế Ngọc chưa kịp hoàn hồn, tay chân luống cuống tiếp chiêu của hắn, cũng may, chẳng qua bao lâu nàng đã lập tức xốc lại tinh thần đáp trả.

Mỗi một chiêu thức đều vô cùng ác liệt, hai người rất nhanh đã đánh đến dính lại với nhau. Hơn nữa trận đánh này còn rất tinh tế, cả hai dường như đều ngầm thống nhất cố gắng nhẹ nhàng, không đυ.ng vào những món vật đang bày ra trong phòng, tránh cho binh sĩ canh gác ở ngoài phát hiện.

Qua mấy chiêu mà Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu vẫn ngang tài ngang sức, không ai hơn ai, trong đầu cả hai đều không tự chủ được mà ngầm tán thưởng người kia: Tên này khá đấy!

Trong căn phòng tối đen như mực, đánh qua đánh lại kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lần này cũng không phải ngoại lệ. Khi Khương Tuế Ngọc lùi ra sau đã va vào bình hoa trưng bày, Thôi Mạch Chu nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy chiếc bình hoa sắp chạm đất, một tay ôm eo Khương Tuế Ngọc, tránh cho nàng ngã xuống lại đυ.ng trúng thứ gì làm kinh động kẻ khác.

Phù, sợ hết hồn hết vía.

Tuy trước mặt chỉ thấy lờ mờ, hắn còn che kín mặt mũi nhưng vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng dung mạo tuấn tú của hắn. Khương Tuế Ngọc độc thân lâu ngày, nay lại được một người đàn ông ôm như thế này, chú nai nhỏ trong lòng cũng bắt đầu chạy loạn.

Một giây sau, hắn đột nhiên thả lỏng tay, trả bình hoa nguyên vẹn về chỗ cũ, mặc kệ Khương Tuế Ngọc ngơ ngác ngã ngồi trên đất. Dường như nàng có thể nghe thấy tiếng chú nai nhỏ ngã bẹp xuống đất luôn.

Nàng trợn tròn mắt kinh ngạc rồi đứng dậy tặng cho Thôi Mạch Chu một quyền. Thôi Mạch Chu như cảm ứng được, nhẹ nhàng chặn đứng chiêu thức của nàng. Hay lắm, bà đây sẽ liều mạng với ngươi!

Thôi Mạch Chu không hiểu nổi tại sao tự dưng nàng lại tàn nhẫn thế, đang định phản kích thì chợt nghe có tiếng bước chân từ từ tiến lại gần.

Hai người đều sửng sốt trong giây lát.

Người tới mặc thường phục may bằng tơ lụa, chính là thứ sử Hàn Vọng Phong. Hắn ta cầm theo một ngọn đèn dầu tiến vào thư phòng. Đầu tiên, hắn ta quan sát cẩn thận xem kí hiệu để lại trên bàn còn đó không, tránh để có người động vào bàn mà hắn ta lại không hề hay biết.

Trong lúc ấy, Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu đang chen chúc trên xà nhà, nín thở, không dám manh động. Khương Tuế Ngọc cảm giác có thứ gì đó lông lá đang bò trên mu bàn tay mình, định thần nhìn lại mới bất ngờ nhận ra là một con nhện.

Nàng trợn tròn hai mắt, tóc gáy dựng đứng, lòng bàn chân cũng vì sợ hãi mà bị trượt một chút, suýt chút là ngã xuống khỏi xà nhà. Nàng cố nén nỗi sợ bắn bay con nhện, còn chưa kịp thở phào.

Thôi Mạch Chu đã nảy ý xấu muốn dùng nàng làm mồi nhử dẫn dụ canh phòng. Hắn chỉ đẩy nhẹ một cái, Khương Tuế Ngọc đã rơi xuống ngay.

Ánh đèn khẽ lay động, Hàn Vọng Phong đột nhiên cảm giác sau lưng có gió lạnh thổi qua, một bóng đen lướt ngang khiến hắn ta nghi ngờ quay đầu nhìn. Nhưng không có gì hết, hắn ta cho là bản thân xuất hiện ảo giác.

Nếu hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, có lẽ sẽ bị Khương Tuế Ngọc đang treo lơ lửng trên xà gỗ dọa cho ngu người luôn mất. Vào khoảnh khắc suýt gây ra tai nạn, Khương Tuế Ngọc nhẹ nhàng dùng mũi chân tiếp đất rồi lại mượn lực từ cây cột, nhanh chóng quay trở lại xà nhà. Nàng không khỏi toát mồ hôi hột. "Đạp tuyết vô ngân" đã dùng xong.

Khương Tuế Ngọc là người có thù ắt báo, đối phương đã bất nhân thì đừng trách nàng bất nghĩa. Hai người ngươi đến ta lùi, bắt đầu âm thầm tiếp tục so tài.

Sau khi xác nhận kí hiệu vẫn còn nguyên, gương mặt Hàn Vọng Phong thả lỏng ít nhiều, hắn ta ngồi xuống chiếc ghế gỗ kiểm tra phong thư.

Đúng lúc ấy, một cô nương dáng người yêu kiều, sen nở theo từng bước chân, dặn tỳ nữ chờ ở ngoài còn bản thân cầm theo một hộp đựng thức ăn đẩy cửa tiến vào. Giọng nói nũng nịu làm người ta tan chảy của nàng ta vang lên: "Lang chủ, thϊếp đã hầm canh gà cho ngài rồi, ngài bận rộn suốt cả ngày, ít nhiều cũng uống vài ngụm đi."

Hàn Vọng Phong không thích mấy cô nương lo chuyện nhà cửa bước vào thư phòng làm việc, dù rằng người này là tiểu thϊếp hắn ta yêu chiều gần đây thì hắn ta cũng thấy không vui. Hắn ta nói: "Sao nàng lại vào đây, ra ngoài!"

Hương Liên mới vào phủ chưa được bao lâu, đang ở thời kì đắc sủng. Hôm nay là lần đầu tiên bị hắn ta nghiêm nghị rầy la, nhất thời nàng ta chỉ biết chôn chân tại chỗ, chẳng biết làm gì. Kế đó, nàng ta cắn cánh môi dưới xinh đẹp như hoa, nước mắt trong suốt nóng bỏng không kìm được lăn dài.

Nếu là phụ nữ khóc lóc ầm ĩ, làm loạn thì không sao, bởi Hàn Vọng Phong thấy phiền phức quá thì còn có thể hung dữ mắng mỏ. Nhưng đổi lại là mỹ nhân khóc như hoa lê trong mưa, yêu kiều khiến người ta xót xa thế này thì hắn ta lại thấy không nỡ.

"Liên Nhi của ta, mới mắng nàng có một câu mà sao lại khóc ra như vậy rồi, làm tim ta đau quá." Hàn Vọng Phong vội vàng dỗ dành nàng ta.

Hương Liên rơi lệ: "Do thϊếp không hiểu chuyện khiến lang chủ chán ghét, âu cũng là thϊếp đáng đời."

Nghe thấy câu nói của nàng ta, Hàn Vọng Phong càng thêm xót xa, thầm trách bản thân đã dọa sợ mỹ nhân. Hắn ta lấy ra một chiếc khăn lau nước mắt cho nàng ta, dùng lời ngon ngọt dỗ dành.

Dỗ được một hồi hắn ta lại bắt đầu táy máy chân tay.

Lúc này, trên xà nhà, Khương Tuế Ngọc đang dùng đầu gối chặn ngang cổ họng của Thôi Mạch Chu rồi dùng sức cắn vào cánh tay trái của hắn. Thôi Mạch Chu không cam tâm bị yếu thế, tay phải bóp cổ nàng.

Chẳng qua bao lâu ở dưới đã truyền lên tiếng nữ nhân thở gấp, nửa muốn kháng cự nửa gọi mời: "Lang chủ!"

Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu đều mặt đỏ tía tai.

Thân là đàn ông, so với Khương Tuế Ngọc thì rõ ràng Thôi Mạch Chu vẫn ổn định hơn. Nhân lúc Khương Tuế Ngọc còn đang hoảng hốt, hắn đã kéo mặt nạ của nàng xuống, vừa trông thấy mặt người kia, hắn đã trợn tròn mắt.

Quả đúng là nàng.

Khương Tuế Ngọc lập tức đoạt lại mặt nạ, hung dữ trừng mắt với hắn.

Qua một lúc lâu sau, bên dưới vang lên tiếng của Hương Liên: "Lang chủ, đêm đã khuya rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi."

"Được." Tiếp đến là âm thanh cửa đóng.

...

Tối hôm qua không thu hoạch được gì khiến Khương Tuế Ngọc không khỏi thấy buồn bực. Nhìn thấy đồ ăn vặt vừa đẹp vừa ngon trên đường cũng chẳng khiến nàng thấy vui vẻ hơn.

"Khương tứ nương." Nghe tiếng gọi, Khương Tuế Ngọc quay người lại, thấy người kia là Vương Túc Mẫn, nàng vừa ngạc nhiên lại vô cùng vui vẻ: "Cuối cùng ngươi cũng đến Kỳ Châu rồi!"

Vương Túc Mẫn nhìn quanh bốn phía: "Đây không phải nơi để nói chuyện, chúng ta tìm nơi khác rồi nói tiếp."

Sau đó bọn họ đến một quán trà ở gần đó thuê phòng.

Khương Tuế Ngọc nói qua với hắn ta chuyện bản thân bị người chuốc thuốc mê ra sao rồi đến thành Kỳ Châu thế nào.

Vương Túc Mẫn áy náy đáp: "Đều do thần bảo vệ Huyện chúa không đến nơi đến chốn, để Huyện chúa phải chịu khổ nhiều như thế."

Khương Tuế Ngọc lắc đầu: "Đều tại kinh nghiệm của chính ta chưa đủ nên mới mắc lừa thôi, sao có thể liên quan đến ngươi được?"

"Thần lo Huyện chúa bị thổ phỉ bắt đi nên cũng từng thâm nhập vào hang ổ của thổ phỉ lục tìm thử nhưng lại không tìm ra được dấu vết gì của Huyện chúa. Vậy nên thần nghĩ dựa vào sự thông minh tài trí của Huyện chúa, nếu đã thoát khỏi khó khăn, thì nơi mà người có khả năng sẽ lui đến nhất là Kỳ Châu. Vậy nên thần lập tức thúc ngựa đến Kỳ Châu, không có việc gì làm thì lang thang trên đường, tự nhủ nhỡ đâu lại gặp được Huyện chúa."

"Thời gian không phụ người có lòng, cuối cùng thần cũng tìm được Huyện chúa rồi. Thấy người vẫn bình an vô sự, cuối cùng thần cũng an tâm rồi." Vương Túc Mẫn nói.

Khương Tuế Ngọc ngại ngùng gãi gãi đầu: "Làm Vương thống lĩnh phải lo lắng như vậy, thật khiến ta xấu hổ quá."

"Lại nói thời gian này Huyện chúa tới thành Kỳ Châu có đặc biệt phát hiện ra điều gì không?" Vương Túc Mẫn dò hỏi.

Nhắc đến phát hiện, ánh mắt Khương Tuế Ngọc tối đi, nàng nói ra hết những chuyện mình biết rồi lại bảo Vương Túc Mẫn ngồi sát lại gần, nhỏ giọng giao phó cho hắn ta vài chuyện.

"Chuyện này phải phiền Vương thống lĩnh rồi."

"Nên làm mà."

"Phải rồi, còn một chuyện nữa." Khương Tuế Ngọc lại nói.

Vương Túc Mẫn tưởng nàng vẫn còn có chuyện quan trọng muốn giao phó, hắn ta nghiêm mặt nói: "Xin huyện chúa cứ việc giao phó."

"Có thể cho ta mượn chút tiền không?"

"..." Trường Nhạc Huyện chúa eo dắt cả vạn quan tiền ở Thượng Kinh nay lại mượn tiền hắn ta, quả là chuyện hiếm thấy.