Chương 108: Phiên Ngoại 14 ( chuyện xưa không muốn người khác biết.)
Ở cầu thang bộ khách sạn từ trước đến nay không có người nào, Lương Yên cố gắng khôi phục sự kích động tựa như nằm mơ, ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn.
Lời nói vừa rồi của Lục Lâm Thành vang vọng bên tai.
Lục Lâm Thành biết cô tưởng rằng anh muốn cô làm người tình cho nên từ chối lời thổ lộ của anh rất tức giận mặt cũng đen lại, nghiến răng nghiến lợi.
"Ai bảo em làʍ t̠ìиɦ nhân . . . Anh để em làm chính là. . . Bạn gái."
Lục Lâm Thành nói xong, đại não Lương Yên lập tức ngừng hoạt động, đợi đến lúc cô lấy lại tình thần, phát hiện mình đã chạy đến cầu thang bộ không có ai.
Lương Yên bóp mu bàn tay của mình một chút.
Tê ~ đau.
Cô lấy điện thoại di động ra, cuối cùng chọn số của Khương Mộc, bấm gọi.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
Lương Yên: "Uy, Khương Mộc."
Khương Mộc nói một tràng: "Lương Yên em bây giờ ở đâu, tiền thuê nhà của em có phải hay không đến đã kỳ nộp, tối hôm qua ngủ ở đầu đường sao? Vì cái gì mà không tìm anh, bên này anh có thể cho em thuê phòng, qua mấy ngày nữa có một bộ phim mới, anh có thể đi thăm dò thử một chút xem em có thể tranh thủ cho em một vai diễn được không."
"Không có ngủ đầu đường, anh đừng lo lắng." So với Khương Mộc vội vàng Lương Yên có vẻ hơi ấp a ấp úng, "Khương Mộc, em muốn nói với anh một vấn đề."
Khương Mộc: "A, không có ngủ đầu đường liền tốt, có chuyện gì vậy em nói đi."
Lương Yên: "Lục Lâm Thành vừa mới, hỏi em có đồng ý ở cùng anh ấy, để em làm bạn gái anh ấy hay không."
Khương Mộc nghe xong trầm mặc một chút: "Em nói ai?"
Lương Yên nuốt từng ngụm nước bọt, mình cũng có chút không tin: "Lục Lâm Thành."
Khương Mộc: "... . . ."
"Đã hơn 10h sáng rồi em tại sao còn chưa ngủ tỉnh, đừng có nằm mộng được không."
Lương Yên: "Em tỉnh ngủ rồi! Tỉnh rồi! Thật! Anh ấy mới vừa chính miệng nói với em!"
Lương Yên nghĩ đến tối hôm qua, đột nhiên lại có chút mơ hồ: "Khương Mộc. Em mất lần đầu rồi."
Khương Mộc lúc này mới nghiêm túc: "Em nói cái gì? Cái gì. . . Lần đầu?"
Đầu ngón tay Lương Yên vẽ vòng vòng trên mặt đất: "Chính là cái kia, lần đầu tiên, tối hôm qua, cùng anh ấy."
Đầu bên kia điện thoại, Khương Mộc nửa ngày không nói nên lời.
Lục Lâm Thành đi theo tới, nhìn thấy Lương Yên ngồi xổm trên mặt đất ở trong cầu thang bộ.
Cô đang cùng người khác gọi điện thoại, nói lần đầu tiên không còn, ngữ khí vô cùng hoang mang.
Lục Lâm Thành nghe được vô cùng không kiên nhẫn.
Mẹ nó anh không phải lần đầu tiên à.
Lương Yên cúp điện thoại, chống đỡ đôi chân run rẩy vì ngồi xổm đứng lên.
Khương Mộc cuối cùng nói với cô là để cô chính mình ra quyết định.
Để cô ra quyết định, chẳng lẽ ngoài đồng ý ra thì còn lựa chọn khác sao!
Lương Yên cảm thấy thế giới này đơn giản quá nhưng lại không thể đoán trước được, rõ ràng hôm qua cô còn quyết định muốn buông tay, hôm nay lại cân nhắc muốn làm bạn gái hay không.
Lương Yên đột nhiên có chút bận tâm, cô cứ như vậy lỗ mãng chạy ra, vạn nhất Lục Lâm Thành hiện tại đổi ý thì làm sao bây giờ.
Lương Yên tranh thủ thời gian xoay người lại đi tìm anh, lại trông thấy Lục Lâm Thành đứng ở phía sau lưng cô.
Lục Lâm Thành mặt không biểu tình, lạnh lùng: "Anh đổi ý, em coi như không nghe thấy đi."
Lương Yên: "... . . ."
Trời móa.
Lục Lâm Thành nói xong quay người đi, Lương Yên tranh thủ thời gian bổ nhào qua ôm lấy cánh tay anh: "Không muốn!"
"Anh rõ ràng đã nói sẽ không thể đổi ý!" Lương Yên lại đau buồn nói "Đã nói rồi nói rồi mà, anh không thể đổi ý. "
Lục Lâm Thành cúi đầu liếc qua chính cánh tay Lương Yên đàn ôm cánh tay mình không buông tay: "Pháp luật có quy định không thể đổi ý sao?"
Lương Yên điềm đạm đáng yêu: "Thật xin lỗi nha, em hiện tại liền đồng ý hiện tại liền đồng ý, anh không được đổi ý a xin anh đó xin anh."
Lục Lâm Thành vẫn ngạo kiều quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới.
Anh không biết vừa rồi cô đang cùng ai nói chuyện điện thoại, chỉ biết là cô tối hôm qua lúc ở trên giường cũng không có ỏn ẻn như vậy.
Lương Yên vội muốn chết, việc này điển hình thuộc loạiđiển hình qua thôn này nhưng lại không có tiệm này, cuối cùng cũng không biết đầu óc cái gân nào giật sai, hay là động cơ bị hư, đột nhiên lôi kéo đầu ngón tay Lục Lâm Thành, quỳ một chân trên đất, cầu hôn.
Lục Lâm Thành nhìn thấy Lương Yên bên cạnh đột nhiên quỳ xuống: ? ? ?
"Lục Lâm Thành tiên sinh " Lương Yên làm vẻ mặt chăm chú "Anh có nguyện ý để Lương Yên tiểu thư vì chuyện tối ngày hôm qua phụ trách anh hay không?"
"Nói một cách khác." Lương Yên chăm chú cầm đầu ngón tay Lục Lâm Thành, chỉ hận trên người bây giờ không có nhẫn kim cương, ngay cả một cái nắp lon nước cũng không có, "Anh nguyện ý để Lương Yên tiểu thư làm ngươi bạn gái anh hay không?"
Lục Lâm Thành nhìn dáng vẻ cầu hôn của cô, vẫn không động đậy, thổi phù một tiếng bật cười.
Lương Yên biết anh cười, chuyện này liền dễ hơn rồi, vui tươi hớn hở đứng người lên, nắm lấy tay anh: "Vậy em cho là anh đồng ý đó."
"Ai nói anh đồng ý" Lục Lâm Thành cười.
Lương Yên nghe xong miệng nhô lên: "Thật xin lỗi nha, em quá kích động mới chạy đi cầu hôn, anh muốn thế nào đây."
Lục Lâm Thành không nói chuyện, chỉ đem cô đẩy vào tường.
Lương Yên ngẩng đầu ủy khuất nhìn anh.
Lục Lâm Thành ôm chặt eo cô, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi.
Trên môi Lương Yên ẩm ướt, đầu óc như dây điện lốp bốp nổ tung, lại đứng máy.
** ** ** ** **
Ở phim trường thời Đường Tống, buổi chiều mùa hè rất là oi bức, Lương Yên mặc đồ cổ trang màu xanh nhạt, giơ quạt điện nhỏ để thổ mát cho mình.
Đồ hóa trang hôm nay trên người cô rất tinh xảo, kiểu tóc cũng chải chỉnh tề, nếu không phải trên mặt không có trang điểm gì, người không biết còn tưởng rằng là một vị tân tấn tiểu hoa nào đó.
Lịch trình của Lương Yên hôm nay là làm diễn viên thế thân.
Dung mạo của cô xinh đẹp dáng người lại tốt, nên được chọn làm thế thân nữ chính trong một bộ phim cổ trang, cát-sê so với diễn viên quần chúng không nhiều hơn bao nhiêu.
Bên cạnh có một nhóm người đang ngồi nói chuyện phiếm, Lương Yên mơ hồ nghe được trong miệng bọn họ đang khen Lục Lâm Thành.
Lương Yên lắc đầu.
Tin đoàn làm phim của Lục Lâm Thành hôm nay quay ở phim trường Đường Tống truyền đi thật nhanh.
Cũng không biết là ở cung nào.
Lương Yên đột nhiên mím môi nở nụ cười, trong lòng ngọt ngào.
Hôm nay hai người bọn họ đều ở phim trường Đường Tống quay phim, bốn bỏ lên năm tương đương cô cùng với bạn trai ở cùng một chỗ quay phim.
A a a a a!
Bên kia đột nhiên có người hô: "Lương Yên tới!"
"Đến rồi!" Lương Yên cầm theo váy chạy tới.
Làm một thế thân, tính chất công việc so với người bình thường tưởng tượng phức tạp hơn nhiều, không chỉ có thay vai chính không được lộ mặt ống kính ra, bình thường còn phải làm các cảnh nguy hiểm thay, thay đánh võ làm rất nhiều thứ.
Bộ phim của hôm nay là một bộ cổ tràn Mary Sue nữ chính xinh đẹp và mọi người ra sân đứng, yêu cầu nhân vật nữ chính phải chậm rãi bay xuống từ nóc nhà như cánh hoa, vai nữ chính đối với cảnh này yêu cầu rất cao, ánh đèn và đạo cụ đều yêu cầu làm một lần là tốt nhất, cô ấy không có khả năng thử một lần rồi lại một lần, thế là cô liền làm thế thân có đất dụng võ.
Lương Yên được treo dây cáp, sau đó từng chút từng chút nâng lên.
Lương Yên thăng bằng cơ thể, tầm mắt cũng dần dần khoáng đạt, đầu tiên là nhìn thấy cơ thể nhân viên công tác phía dưới càng ngày càng nhỏ, sau đó lại thấy nóc nhà, lại thấy được đoàn phim sát vách, bọn họ đang làm lễ khởi quay.
Thợ treo cáp không ngừng điều chỉnh vị trí, Lương Yên tiếp tục nhìn đoàn làm phim sát vách, lúc đầu cảm thấy không có gì đẹp mắt, cho đến khi thấy người nào đó bị vây quanh.
Ánh mắt Lương Yên lập tức chỉ nhìn một điểm, vốn dĩ tinh thần vẫn còn có chút mệt mỏi.
Đây không phải là Lục Lâm Thành sao!
Anh hôm nay không chỉ quay phim ở phim trường Đường Tống, còn vừa vặn ở đoàn phim kế bên a a a a!
Lương Yên kích động kém chút nữa phất tay chào hỏi Lục Lâm Thành, thế nhưng vừa nghĩ tới bọn họ còn ở giai đoạn tình cảm ban đầu, tranh thủ thời gian kềm chế kích động.
Đoàn làm phim sát vách có vẻ như đã khai mạc xong.
Lương Yên bị treo giữa không trung, tập trung tinh thần mà nhìn.
Lục Lâm Thành một mặc một bộ đồ cổ trang bằng nhung, từ cửa lớn bước nhanh vào bên trong, đồng thời trong phòng cũng có một nữ diễn viên chạy đến, bổ nhào vào người Lục Lâm Thành.
Ôm Lục Lâm Thành, hai người chăm chú ôm nhau.
Ôm chặt như vậy làm gì, Lương Yên móp méo miệng.
Được rồi được rồi nhắm mắt làm ngơ, cô quay đầu chỗ khác, không nhìn đoàn phim sát vách nữa.
Phía dưới thợ chỉnh ánh sáng còn đang điều chỉnh ánh sáng, bên đạo cụ cũng vội vàng bận bịu di chuyển, giống như đã quên cô còn ở trên đây vậy.
Xương hông của Lương Yên bị dây cáp siết đau một chút.
Cô muốn hỏi một chút không có chuyện gì có thể để cô xuống nghỉ ngơi một chút không.
"Uy cái kia. . ."
"Ài xin chào. . ."
Lương Yên thử thăm dò kêu hai tiếng, bọn họ giống như đều không nghe thấy.
Lương Yên khó nhịn ở phía trên uốn éo người, con mắt lại nhịn không được hướng về phía đoàn phim sát vách.
Kết quả càng xem càng ghê gớm.
Lương Yên nghẹn họng nhìn trân trối.
Lục lục lục Lục Lâm Thành. . .
Anh vừa mới cùng nữ diễn viên kia khắp nơi khắp nơi. . .
Lương Yên nhìn hai người thâm tình ôm hôn, lập tức đau lòng đến không cách nào để nói.
Mấy máy quay xung quanh đang quay cảnh hai người họ ôm hôn.
Lục Lâm Thành quay cảnh hôn thật ôn nhu a.
Lương Yên nhìn thấy anh một tay ôm eo nữ diễn viên, một tay ở bên tai nữ diễn viên nhẹ nhàng vuốt ve, nhắm mắt lại, hôn rất chăm chú.
Lương Yên nhớ tới tối hôm qua, cô chơi trò hôn trộm sau đó bị Lục Lâm Thành bắt tại trận giáo dục một trận.
Anh cũng chưa hôn cô thâm tình như vậy!
Mỗi lần đều là cô chu miệng muốn hôn, Lục Lâm Thành mới qua loa hôn môi cô một cái.
Lương Yên ép mình không nhìn nữa, thế nhưng con mắt lại không thể rời khỏi, trong lòng đã muốn khó chịu đến chết rồi.
Một hồi lâu, ống kính hạ xuống hai người hôn nhau khó tách rời này mới chịu hôn đến khó tách ra.
Lương Yên thở dài một hơi, kết quả nhìn thấy đạo diễn đi lên nói thứ gì, cũng không lâu lắm, hai người lại bắt đầu ôm hôn tiếp.
Lương Yên cũng quên đi sự khó chịu khi bị treo trên không trung, nhìn đoàn làm phim sát vách, không chỉ có đau lòng, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên.
Cô ngay cả lý do tức giận cũng không có, đây là quay phim, là công việc của anh, đây là do kịch bản cần thiết
Nhân viên công tác đạo cụ ánh đèn đều chuẩn bị xong, đang chuẩn bị hỏi thế thân đâu, kết quả ngẩng đầu một cái, thế thân còn đang bị treo ở trên trời, bị quên lãng mất.
Tất cả mọi người giật nảy mình, thợ treo cáp nhanh chóng đem Lương Yên xuống. Vốn cho rằng thế thân này bị lãng quên lâu như vậy cho dù tính tình tốt cũng sẽ phàn nàn hai câu, thế nhưng Lương Yên sau khi xuống đất liền mất hồn, không nói câu nào, ngơ ngác đứng đấy, giống như là bị choáng váng.
"Lương Yên cô không có việc gì chứ. . ."
Thợ treo cáp còn chưa hỏi xong, Lương Yên vừa được buông xuống đột nhiên dùng tay áo hung hăng lao mắt: "Tôi không sao!"
Mọi người: "... . . . Tốt a."
** ** ***
Lương Yên hôm nay kết thúc công việc sớm hơn Lục Lâm Thành .
Cô nhìn thấy Lục Lâm Thành nói tạm biệt với trợ lý, sau đó đi về phía phòng mình.
Lương Yên nắm nắm nắm tay nhỏ.
Khí thế hung hăng vọt tới.
Cô không thể tức giận nhưng có thể ăn dấm, đều là bạn gái, dựa vào cái gì không thể ăn.
Lục Lâm Thành bị người nào đó đột nhiên bất hình lình nhảy bổ nhào lên.
"Lương. . ." Lục Lâm Thành bị cô dã man kéo cổ xuốnh, dùng môi chặn môi.
Nụ hôn này của cô không thể tính hôn, chỉ có thể gọi là gặm, không có kết cấu gì, rất đến lưỡi cũng không đá nhau nhưng dạng này là hôn không lưu loát, lại làm động lòng người đến đáng chết.
Buổi chiều quay chung với nữ diễn viên kia trên người đầy mùi nước hoa son, anh bị hun đến đầu óc choáng váng, hiện tại trong ngực có một người vĩnh viễn mang hương thơm tươi mát như chanh còn quyện với hương sữa bò, anh nhịn không thể nếm quá nhiều, sợ phá hủy điều đẹp đẽ này.
Anh rất thích cô chu miệng đòi hôn với anh, cũng rất thích cô nũng nịu chơi xấu hôn lén, mỗi lần cô không được hôn liền bĩu môi mất hứng, anh đều sẽ vụиɠ ŧяộʍ cười.
Chỉ là hôm nay xem ra, cô hình như không quá cao hứng.
Cô ăn dấm cũng đáng yêu như thế, rất ngọt ngào.
Lục Lâm Thành đang chuẩn bị đảo khách thành chủ làm một nụ hôn sâu, Lương Yên cảm thấy mình đã gặm đủ rồi, buông Lục Lâm Thành ra, hô hô thở phì phò, không biết lời nói của mình có bao nhiêu chua: "Mặc kệ Lục Lâm Thành quay hay không quay, người phụ nữ của Lục Lâm Thành sẽ không quay cảnh hôn!"
Cô đặt ra lời thề, mục đích hôm nay của mình đã đạt được, muốn quay người bước đi, Lục Lâm Thành lại một phát bắt được cổ tay cô, kéo trở về, đẩy cô dựa tường, hung hăng hôn.
Lương Yên bị hôn đến chóng mặt.
Cô phát hiện kỹ thuật hôn của Lục Lâm Thành rất tốt, cô ngay cả lúc nào bị mang vào phòng cũng không biết.
Thẳng đến bẹn đùi bị đau một cái.
Lục Lâm Thành để trần thân trên, nhìn thấy bẹn đùi Lương Yên có mấy ngấn đỏ, giống như là bị áo đeo dây cáp siết thành
Lương Yên tội nghiệp dựng chân lên cho anh nhìn, giống như là nũng nịu nói: "Đau quá à." Anh nhanh khen ngợi người ta kính nghiệp an ủi người ta một chút đi.
Đùi trắng tuyết thẳng tấp lắc lắc ở trước mắt, vẻ mặt Lục Lâm Thành chững chạc đàng hoàng, hầu kết lại nhẹ nhàng lăn một chút: "Anh giúp em xoa xoa nha."
Lương Yên đột nhiên dự cảm có chút không đúng, khép chân lại, muốn nhanh chóng chuồn, cười khan một tiếng: "Này, không cần làm phiền anh đâu."
#Đường Mật