Chương 19: Ngày thứ 19 đã ly hôn.
Fans cũng chú ý tới Lương Yên đem “Sương sáu tụ tập nà” đổi thành “Nanh sói tụ tập nà”.
“Yên yên sửa tên fans rồi.”
“Ha ha ha ha rốt cuộc chúng ta cũng không phải đồ ăn.”
“Nanh sói anh anh anh thật ngầu nga. Mắt lấp lánh.jpg”
“Vừa nghe liền thấy thật là lợi hại, Yên Yên có tài hoa!”
“Về sau ai dám khi dễ Yên của chúng ta, nanh sói cùng nhau cắn chết hắn!”
“Đúng vậy, cắn chết hắn, gâu gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
“lầu trên hai vị đệ dệ, lưng tròng kêu, đó là chó a.”
“………………”
“ Sói kêu hẳn là ngao ô ngao ô.”
Vì thế phía dưới bắt đầu rồi đều nhịp:
“Ngao ô ~~~”
“Ngao ô ~~~”
“Ngao ô ~~~”
Lương Yên cười đến nghiêng ngả trên sô pha: “Này fans cũng quá đáng yêu đi!”
Khương Mộc nhìn Lương Yên cười đến thành hình chữ X, bất đắc dĩ cười cười: “Fans cũng tùy thần tượng, là em đáng yêu.”
“Tất nhiên.” Lương Yên đắc ý. Lục Lâm Thành thanh cao lạnh nhạt, cho nên fans cũng theo anh làm một bộ dạng cao quý, phảng phất so với ai khác rất ghê gớm, trước kia kết hôn đem cô ghét bỏ đến chết, hận cô kéo thấp cấp bậc của thần tượng các nàng.
Lương Yên lắc lắc đầu, nói cho chính mình đã ly hôn rồi còn nhớ đến làm gì, cô cùng Khương Mộc tâm tình đều không tồi, hai người chuẩn bị cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm, thời điểm ở cửa đổi giày, di động trong túi lại đột nhiên reo lên.
Lương Yên móc di động ra, số điện thoại thể hiện là một chuỗi số xa lạ.
Khương Mộc thò qua tới nhìn nhìn, hỏi: “Ai a?”
“Em cũng không biết.” Lương Yên nhìn dãy số, xem dãy số kia cũng không giống như là lừa dối hào, vì thế bấm nghe, “ Xin chào.”
Khương Mộc dựa vào cửa, chờ Lương Yên nghe điện thoại.
Anh thấy Lương Yên ban đầu mặt mày giãn ra dần dần nhăn lại, trên mặt biểu tình ngưng trọng, nắm di động cái tay kia càng nắm càng chặt, đốt ngón tay nổi lên xanh trắng.
Tâm Khương Mộc cũng tùy theo nhịp điệu, đang muốn hỏi rốt cuộc là ai gọi điện thoại, Lương Yên đột nhiên mở miệng, đôi môi khẽ mở, phun ra một cái xưng hô đã nhiều năm chưa từng nói:
“Mẹ ——”
Lương Yên nghe xong điện thoại, ánh mắt ngốc lăng lăng, cánh tay nắm di động chậm rãi rũ xuống tới.
Khương Mộc đại khái biết chuyện của Lương Yên khi còn nhỏ, từ khi anh biết Lương Yên từ đầu Lương Yên liền vẫn luôn là một mình không có gì thân thích gì, mỗi năm ăn tết đều là chính mình một người xem xuân vãn, đột nhiên nghe cô phun ra cái xưng hô này, kinh ngạc không thôi, chạy nhanh đến hỏi: “Làm sao vậy? Trong điện thoại là ai, nói cái gì?”
Lương Yên chậm rãi nhìn về phía Khương Mộc, lộ ra ánh mắt khẩn cầu : “Cùng em đi một chuyến đến cục cảnh sát, được không?”
****************
Hai người lái xe chạy như bay đến cục cảnh sát.
Lương Yên vừa xuống xe liền hướng vào bên trong chạy, Khương Mộc chạy nhanh theo ở phía sau, cuối cùng ngừng ở hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Góc tường hành lang có một ngưòi phụ nữ khoảng 40 tuổi, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn đến cách đó không xa Lương Yên, lập tức đứng dậy chạy vội tới.
" Con gái a!”
Lương Yên nhìn đến người phụ nữ nhiều năm không gặp kia, đáy mắt cất giấu vui sướиɠ, nhưng mà đang nghe đến ba chữ xa lạ này, đột nhiên dừng lại, từ đầu đến chân như bị đông cứng.
Người phụ nữ vọt tới trước mặt Lương Yên, một phen túm chặt cánh tay cô, lớn tiếng khóc hô: “Con gái a, con cần phải cứu mẹ con nha!”
“Im lặng! Im lặng!” Cảnh sát ăn mặc cảnh phục đi tới, nhìn đến Lương Yên bị túm chặt gắt gao sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Cô chính là con gái của Trần Tuyết Vân nữ sĩ ?”
Lương Yên nhàn nhạt nhìn thoáng qua người phụ nữ có chết bắt lấy cô không buông tay, nhẹ nhàng gật gật đầu, ngữ khí không có gì gợn sóng: “Đúng.”
****************
Cục Công An phòng hòa giải, người phụ nữ khóc thê lương tiếng khóc vẫn luôn quanh quẩn.
Lương Yên chết lặng mà ngồi ở trên ghế hòa giải, cả người đều mệt.
Trần Tuyết Vân ngồi ở bên cạnh Lương Yên, mười ngón tay khô gầy giống cây mây đều nắm chặt cánh tay của cô, “Con nhất định phải cứu cứu em trai con a ô ô ô ô……”
Khương Mộc nhìn người phụ nữ đang khóc, tức giận mà hừ một tiếng.
Năm đó Trần Tuyết Vân và cha Lương Yên ly hôn sau đó rất nhanh liền có gia đình mới, người thứ hai này tên là Nhậm Lượng một đốc công nhỏ điều kiện không tồi, nhưng là đối với Trần Tuyết Vân quản cực nghiêm, sau khi kết hôn bắt được hai lần Trần Tuyết Vân chơi mạt chược thiếu chút nữa đem bà đánh chết, Trần Tuyết Vân ở bệnh viện ở hai tháng sau đó thu liễm không ít, hai người không bao lâu liền sinh một người con trai, học tập không có gì tiền đồ gì tốt nghiệp sơ trung sau liền vẫn luôn ăn chơi, năm kia chồng mới của Trần Tuyết Vân mắc bệnh ung thư đã chết, trong nhà tiền tài đều rơi xuống trên người Trần Tuyết Vân và con trai bà.
Trần Tuyết Vân là người thích đánh bạc, không nghĩ tới con trai bà từ khi cha mất càng thoải mái đánh bạc, cha hắn lúc còn sống thì hắn có thu liễm lại, đã chết liền không có cố kỵ gì, Trần Tuyết Vân lại quản không được bà, đi đánh bạc không bao lâu liền đem tiền trong nhà thua sạch, sau đó lại chạy tới mượn vay nặng lãi, gần nhất người cho vay nặng lãi tới thúc giục nợ tìm đến nhà, tranh chấp với nhau con trai bà đâm thủng gan người ta,vì thế nên tới cục cảnh sát.
Lương Yên nghe Trần Tuyết Vân kể biết được, năm kia cô mới vừa cùng Lục Lâm Thành công bố kết hôn xuất hiện ở tầm mắt công chúng khi Trần Tuyết Vân liền tới đi tìm cô, cô biết hai người này tới tìm cô có mục đích là gì, vì thế cho hai người này một số tiền, để về sau bọn họ không cần làm phiền cô nữa.
Trong phòng hòa giải, Trần Tuyết Vân không ngừng khóc lóc kể lể: “Mẹ cực cực khổ khổ đem con nuôi lớn, con không thể mặc kệ mẹ con cùng em con a ô ô ô……”
Lương Yên hốc mắt đỏ lên.
Có lẽ là đem cô nuôi lớn đi.
Từ khi cô có ký ức chính là không ngừng cãi nhau, luôn là a di dưới lầu hàng xóm thấy cô đáng thương, thường xuyên cho Lương Yên đã đói đến đầu tóc khô khan thiếu dinh dưỡng một thức ăn.
Bảy tuổi bị đưa vào viện giáo dục thể chất, tới lúc nên nộp sinh hoạt phí, số điện thoại cha mẹ lưu lại cho giáo viên không có một cái có thể gọi được.
Lương Yên đến nay nhớ rõ giáo viên nắm ống nghe máy bàn thúc giục tốn thời gian nhìn ánh mắt của cô: “Lại là một bé không ai muốn, viện này rốt cuộc vẫn là cô nhi viện.”
Lương Yên nhìn thoáng qua nửa bên mặt Trần Tuyết Vân lông mày thanh mãnh, làn da được bảo dưỡng thỏa đáng.
Mấy năm nay, bà sống khá tốt đi.
Lương Yên tự giễu dường như cười cười, hỏi: “Thiếu nhiều ít?”
Trần Tuyết Vân vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu, lau mặt một phen tựa hồ có chút do dự, sau đó nhìn đến nhan sắc trổ mã đến cực điểm của con gái, vẫn là cắn răng nói ra: “800 vạn.”
“800 vạn?!” Một bên Khương Mộc đầu tiên hoảng sợ.
Lương Yên không thể tin tưởng mà nhìn về phía Trần Tuyết Vân.
Trần Tuyết Vân vừa thấy phản ứng này của hai người lập tức luống cuống: “Mẹ……” bà bắt lấy tay Lương Yên, “Con gái, mẹ là mẹ ruột của con nha!”
Lương Yên nghe thấy “800 vạn” sau đó không biết là nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy hoang đường: “Con không nhiều tiền như vậy.”
Trần Tuyết Vân vừa nghe không có tiền liền lặt mặt, lập tức bắt đầu khóc nháo lên: “Con sao có thể không có tiền a ô ô ô!”
“Các người là minh tinh mỗi năm tránh mấy ngàn vạn mấy cái trăm triệu, sao có thể không có tiền!”
“Trời ơi, Con gái ruột mặc kệ sống chết mẹ ruột cùng em trai, muốn trơ mắt nhìn em trai đi ngồi tù a!”
“Tôi như thế nào dưỡng ra cái người không lương tâm bất hiếu!”
Lương Yên nghe những từ khó nghe muốn khóc nói: “Con thật sự không có nhiều tiền như vậy!”
Giới giải trí kiếm tiền nhiều là thật, chính là Lương Yên tuyến mười tám khi đó căn bản không có tiền gì , về sau cùng Lục Lâm Thành kết hôn tuy rằng thành tuyến ba nhưng cơ bản không có gì hoạt động hay bộ phim nào, tiền tiết kiệm thì có một ít, phỏng chừng hai năm trước Trần Tuyết Vân gặp cô, cô đều đã đưa cho họ.
Trần Tuyết Vân lau mặt một phen, đột nhiên đứng dậy đẩy Lương Yên một cái.
“Cô không phải cùng Lục Lâm Thành kết hôn sao? Cô không có tiền, hắn ta không có khả năng không có tiền!”
Lương Yên bị đẩy đến lạnh tâm: “Con cùng hắn đã ly hôn.”
Bọn họ ly hôn rất kiên quyết, Lương Yên một phân tiền cũng không muốn, Lục Lâm Thành có nói qua phải cho, nhà và xe đều chuyển sang tên Lương Yên, Lương Yên lại chủ động đem nhưũng điều kiện kia bỏ ra .
Khương Mộc nhìn Lương Yên bị đẩy, chạy nhanh đến đứng trước cô, trừng mắt với Trần Tuyết Vân: “Bà làm cái gì!”
“ cái người ngu xuẩn!” Trần Tuyết Vân cố kỵ Khương Mộc, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà hướng về phía Lương Yên rống lên, “Tôi như thế nào có loại con gái này, ai cho cô cùng hắn ly hôn!Nói lừa ai đó? Cho dù ly hôn, cô ly hôn rốt cuộc được phân cho bao nhiêu tiền, đừng tưởng rằng có thể giấu diếm được tôi!”
Lương Yên cả người đều hơi hơi phát run, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm vào da thịt.
Cô lại không cảm thấy đau.
Mắt cô hồng nhìn Trần Tuyết Vân: “Con ly hôn là chuyện của con, Lục Lâm Thành kiếm tiền không phải con kiếm tiền, con một phân đều sẽ không lấy.”
Trần Tuyết Vân chưa từ bỏ ý định: “Vậy nhà cô đâu? Xe đâu?”
Lương Yên hít một hơi, đôi mắt yên lặng nhìn về phía trước: “Đều là Lục Lâm Thành, cùng con không quan hệ.”
“Kia phí phụng dưỡng hắn cho cô đâu, ân?” Trần Tuyết Vân hoàn toàn mắng lên, “Không có phí phụng dưỡng, cô chẳng lẽ cho hắn chơi miễn phí ngủ hai năm? Cô như vậy tiện nghi sao? Cô cho tôi là đồ ngốc sao!”
“Cô không cho đúng không, tôi lập tức liền phải đi tìm truyền thông cho cô ra ánh sáng, Lương Yên có nhiều tiền như vậy, thế nhưng đối với mẹ ruột và em trai đều mặc kệ, làm cô cả đời đều không dám ngẩng đầu.”
“Cô cho rằng cô hiện tại lớn lên rồi liền bắt đầu lên mặt sao? Cô cũng không đi xem gương nhìn xem, cô dựa vào bề ngoài xinh đẹp đều là lão nương đây cho cô!”
Lương Yên nghe những từ khó nghe đó từ miệng mẹ mình nói ra, chậm rãi ngồi xổm đi xuống, cả người co lại.
Tim đau như bị thít chặt.
Khương Mộc nghe được tức giận, hướng Trần Tuyết Vân quát: “Bà câm mồm! Bà nhiều năm như vậy có dạy bảo em ấy sao? Bà như thế nào không biết xấu hổ hiện tại tới tìm em ấy đòi tiền!”
“Ngươi là người nào?” Trần Tuyết Vân xoa eo, “ Việc nhà của chúng tôi không cần anh quản, tôi giáo huấn con gái mình thiên kinh địa nghĩa sao!”
“Bà!” Khương Mộc khóe mắt muốn nứt ra.
“Ồn cái gì!” Cửa phòng hòa giải mở ra, cảnh sát nhân dân đi đến.
Trần Tuyết Vân lập tức chạy tới bắt lấy cảnh phục của cảnh sát nhân dân, một tay kia chỉ vào Lương Yên: “Cảnh sát, anh mau bắt đứa con gái bất hiếu này đi, nó mặc kệ sống chết của mẹ nó a!”
Cảnh sát nhân dân rõ ràng là loại cảnh tượng này đã thấy nhiều, bỏ qua một bên tay Trần Tuyết Vân: “Loại tình huống này bà có thể đi toà án khởi tố.”
Khương Mộc đỡ Lương Yên đứng lên, Lương Yên chỉ còn trái tim băng giá, nhàn nhạt nhìn Trần Tuyết Vân liếc mắt một cái: “Bà muốn khởi tố liền đi khởi tố đi.”
Cô xoay người đi rồi.
Trần Tuyết Vân rõ ràng không nghĩ tới Lương Yên sẽ không để bụng như vậy, bởi vì bị Khương Mộc ngăn lại không thể đuổi theo, vì thế ở phía sau nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tôi muốn đi cho mọi người biết cô, tôi muốn đi theo truyền thông cho mọi người biết chuyện tốt này của cô!”
……
Lương Yên cùng Khương Mộc một lần nữa trở lại trên xe.
Cô liếc mắt một cái, Khương Mộc đem xe trở về dưới lầu chung cư.
Khương Mộc đậu xe xongn nhìn Lương Yên không muốn xuống xe, vẫn luôn an tĩnh mà ngồi, ánh mắt ngơ ngác.
“Em muốn ở một mình một lúc.” Lương Yên tựa hồ nhận thấy được Khương Mộc đang nhìn cô, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói, đôi mắt nhắm lại không có nhìn.
“Hảo.” Khương Mộc lại nhìn Lương Yên vài lần, vẫn là xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa xe.
Khương Mộc tránh ra hai bước.
Tiếng khóc Lương Yên khàn cả giọng, ẩn ẩn truyền ra tới.
#Đường Mật
P/s: Edit chương này thật sự bức xúc lắm luôn, muốn nhào vô tán bà mẹ đó một bạt tay cho hả giận. Thương Lương Yên a~~~~
Mình cũng giải thích luôn chương này xưng hô hơi loạn nhe ban đầu mẹ Lương Yên sẽ xưng hô "mẹ - con" sau đó là "tôi - cô" đây là mình dựa vào hoàn cảnh và mạch truyện mà edit lại ban đầu theo convert chỉ xưng hô là " ta - nàng". Còn về phần Lương Yên xưng hô sẽ chuyển từ "Mẹ" sang "Bà" ban đầu là sự giáo dưỡng và nhớ mong người thân sau rất nhiều năm gặp lại nên mình cho gọi là " Mẹ" sau đó Lương Yên bị tổn thương, tâm lạnh lẽo nên mình dùng xưng hô hơi xa lạ một chút là "Bà". Nếu mọi người có thắc mắc hay góp ý gì thì cứ bình luận mình sẽ sửa chữa lại để truyện trở nên tốt hơn.