Hào Quang Vai Phụ

Chương 17


Khi rèm che chậm rãi mở ra lần nữa, binh lính nhìn thấy Diệp Du đứng trước ban nhạc, mà lần này trong tay cậu lại cầm violin, trong lòng bọn họ bất giác sinh ra cảm giác mong chờ.

“Lại là cậu ấy, còn rất đa tài nha. Tôi nghe nói ở đoàn văn công cạnh tranh rất lớn. Cậu ấy có thể liên tục biểu diễn hai lần liền xem ra là rất có bản lĩnh, cũng có thể nhìn ra đoàn văn công rất coi trọng cậu ấy." Lâm Đông nhỏ giọng nói với Đỗ Nghiêu.

“Người mà tôi nhìn trúng tất nhiên là sẽ không kém." Đỗ Nghiêu vừa nhìn thấy Diệp Du thì nơi khóe miệng đã mang theo ý cười.

Buổi biểu diễn ca hát trước đó, Diệp Du để lại ấn tượng về tư thế tao nhã khí chất thoát tục cho các binh sĩ. Giọng hát của cậu cũng rất du dương khiến mọi người cảm giác không giống người ở thế gian, cũng không giống tiếng hát có thể có ở thế gian, dùng tất cả những tính từ tốt đẹp nhất trên thế giới để hình dung cậu cũng không quá đáng. Cho nên bọn họ cho rằng phong cách violin của cậu chắc cũng là loại cảm giác du dương này mới đúng.

Nhưng khúc dạo đầu vang lên chính là đang nói cho mọi người biết đây là một khúc nhạc hào hùng khí thế. Diệp Du kéo dây đàn nâng khí thế trong khúc nhạc lên càng cao hơn, mà khí thế cả người cậu phát ra cũng không bị khí thế trong tiếng đàn của cậu áp chế.

Khúc ‘trở về’ này là một khúc nhạc làm cho người ta rất cảm động, thứ mà nó muốn biểu đạt chính là sự vui mừng như điên mà sau khi thắng lợi có thể trở về quê hương cùng với tâm trạng nóng lòng không thể chờ đợi được để trở về nhà. Bài hát này, làm cho những người lính phía dưới nhớ lại tâm trạng kích động khi họ biết cuối cùng họ cũng có thể trở về.

Khi bọn họ dỡ bỏ vũ khí thì rốt cục có thể quay đầu nhìn về phương hướng quê hương. Bọn họ đã không phân biệt được rốt cuộc mình là vui sướиɠ hay là cảm thương. Bọn họ dũng cảm chiến đấu, bọn họ không sợ chết, cho dù đạn pháo nổ tung trước mắt thì bọn họ cũng có thể tiếp tục xông về phía trước. Nhưng điều duy nhất bọn họ không thể nói ra là quay về nhà, đó là nơi trái tim mềm mại nhất, không thể dễ dàng chạm.

Giờ phút này Diệp Du đang đứng trên sân khấu, trong mắt những binh lính kia cậu hiện ra như thể một bức tượng người lính đang chiến đấu, hình ảnh trước mắt cùng với hình ảnh trong trí nhớ của bọn họ dần dần chồng lên nhau, từng cảnh mà bọn họ trải qua đều không ngừng hiện lên trước mắt.

Cao trào qua đi, giai điệu chậm rãi hòa hoãn xuống, vui sướиɠ cùng kích động qua đi là sự ưu thương nhàn nhạt, chỉ khi có về đến nhà mới có thể cảm giác được rốt cuộc mình đã mệt mỏi cỡ nào. Cảm giác sợ hãi sự thân mật đó, cũng chỉ có bọn họ mới có thể cảm nhận được rõ nhất.

Phần trình diễn của Diệp Du đã kết thúc, nhưng tiếng vỗ tay không lập tức vang lên giống như phần biểu diễn trước đó. Phía dưới rất yên tĩnh, cực kỳ cực kỳ yên tĩnh. Sau đó binh lính lần lượt đứng lên, bọn họ đồng loạt kính một cái quân lễ. Bọn họ cũng không phải đang kính lễ với Diệp Du, mà đang hướng về quê hương nơi nghênh đón bọn họ trở về.

Tâm tình của các lãnh đạo trong quân đội cũng cực kỳ kích động nhưng phần lớn lại thương cảm. Ai lại không đau lòng cho binh lính của mình chứ? Họ đau lòng cho những người lính này rốt cục đã trở về, nhưng bọn họ càng thêm đau lòng vì những người vĩnh viễn cũng không có cách nào trở về được nữa.

Sau khi rèm che khép lại, Diệp Du xoay người bước xuống dưới sân khấu. Hốc mắt của Phó đoàn trưởng cùng đội trưởng Từ vùng với đội trưởng Cao đều có chút ướŧ áŧ nhìn cậu.

“Phó đoàn trưởng, thầy Hứa, thầy Cao." Diệp Du dừng lại chào hỏi bọn họ.

"..." Phó đoàn trưởng há miệng nhưng không thể nói ra những lời khen ngợi và cổ vũ kia bởi vì có vẻ đó là điều thừa thãi rồi. Ông ta chỉ gật đầu sau đó nói: “Vất vả cho cậu rồi. Đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng." Diệp Du đứng thẳng dậy đưa tay làm một động tác chào theo quân lễ sau đó mới đi vào bên trong.

“...... Anh Hứa à!” Đội trưởng Cao nhìn đội trưởng Hứa tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

“Anh câm miệng!” Đội trưởng Hứa biết ông ta muốn nói cái gì. Ông ta lập tức hếch mặt lên.

“Tôi chỉ muốn nói...." Đội trưởng Cao muốn giải thích.

“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!” Đội trưởng Hứa lại cắt ngang lời ông ta, sau đó xoay người rời đi, căn bản cũng không muốn nghe ông ta tiếp tục nói tiếp.

"Này... cái người này." Đội trưởng Cao nhìn bóng lưng của đội trưởng Hứa, vẻ mặt uất ức nhìn về phía phó đoàn trưởng: “Phó đoàn trưởng, ông nhìn xem, ông nhìn thái độ của ông ta là gì vậy.”

"Thôi, đã làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, anh cũng không phải không biết tính tình của ông ta. Dù có chuyện gì xảy ra, hãy đợi vài ngày rồi nói sau.” Chỉ cần biểu diễn có thể kết thúc hoàn mỹ, tâm trạng của phó đoàn trưởng rất tốt, tâm trạng của ông ấy tốt nên tất nhiên sẽ tử tế hơn rất nhiều, còn có thể rất hiền hòa.

Phó đoàn trưởng biết ông ta muốn nói cái gì. Tài năng ca hát của Diệp Du cao như vậy, đội trưởng Cao sẽ không dễ dàng từ bỏ việc giành cậu ấy từ ban nhạc vào đội thanh nhạc.

Sau khi tiết mục hợp xướng kết thúc thì buổi biểu diễn cũng đã kết thúc hoàn mỹ. Tất cả các binh lính dưới sân khấu, các sĩ quan và lãnh đạo quân đội, tất cả đều đứng dậy vỗ tay.