Mối quan hệ giữa Tuyên Mạt và Tuyên Dao là gì, người khác có thể sẽ hiểu lầm, nhưng Tuyên Dao tuyệt đối không thể. Đây rõ ràng là cố tình tìm gây sự! Người quản lí cho dù não có bị ngốc thì cũng không thể bịa ra một cái cớ phi thực tế đến thế. Trong phút chốc, sắc mặt của người quản lí hệt như vừa bị táp phải ruồi, quả thực vừa khó coi, vừa sốt sắng.
“Trình Chu”.
Sắc mặt của Hoắc Vân Chính nghiêm túc, không hề có ý nào là sẽ khoan nhượng, rõ ràng là sẽ làm tới cùng chuyện này. Tuyên Mạt ung dung ngồi bên cạnh anh, liên hồi nhận lấy cốc trà nóng hoặc điểm tâm anh đưa cho. Tuyên Mạt vui vẻ ngồi ăn, nhưng cảnh tượng này đã lọt vào tầm mắt của Tuyên Dao, đó chính xác là ánh mắt đố kị, ghen ghét, còn có một chút phẫn nộ. Cô ta lúc này không rảnh mà mà bận tâm đến những điều này nữa mà việc nên lo lắng bây giờ là Hoắc Vân Chính liệu sẽ chấm dứt hợp đồng với cô ta hay không.
Giây tiếp theo, cô ta lấy hết can đảm, đi đến trước mặt Tuyên Mạt, chủ động cúi đầu xin lỗi: “Em gái, xin lỗi em, lúc nãy chị thật sự không nghĩ sẽ đẩy em, có lẽ là chị dùng lực hơi mạnh, trong thoáng chốc không giữ em lại được, mới để em bị ngã như vậy. Em gái, hãy nể tình chị em của hai ta, em có thể tha thứ cho chị lần này không.”
Tuyên Mạt cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt rõ ràng rất lạnh lùng. “Em nên cảm thấy vui vẻ hay là may mắn đây ? Hình như đây là lần đầu tiên Tuyên đại tiểu thư gọi em là em gái nhỉ?!.”
“Em gái, em đang nói gì vậy, em vẫn luôn là em gái của chị mà, chỉ là tại ba đã ép chị mà thôi.”
Tuyên Mạt nhướn mày, nhìn thẳng vào cô ta, “Tuyên đại tiểu thư không làm diễn viên thì quả là một thiếu sót lớn, tâm trạng tốt diễn xuất cũng tốt, khả năng ứng phó tự nhiên.”
Vừa nói, Tuyên Mạt vừa cười nhìn Hoắc Vân Chính.
"Vân Chính, công ty của anh có thể kí hợp đồng với nghệ sĩ này không, nếu không thì đúng là quá phí đó.”
“Nghệ sĩ giỏi ở Hưởng Duyệt có rất nhiều.”
Hoắc Vân Chính trả lời.
Người quản lí khi nghe thấy đoạn đối thoại của hai vợ chồng nhà họ, ngay lập tức đã hiểu ra được ý tứ trong đó. Cô ấy nhanh chóng kéo Tuyên Dao lại, trên mặt lộ ý trách móc.
“Tuyên Dao, cô đang nói gì vậy! Ở đây là công ty, em gái cái gì chứ, đây là Tam thiếu phu nhân. Đã làm sai thì chính là sai rồi, ai lại có suy nghĩ như cô, muốn nịnh bợ để xóa bỏ lỗi lầm?” .
Sắc mặt Tuyên Dao trở nên trắng bệch, cơ thể run rẩy. Nhìn Tuyên Mạt với vẻ hoài nghi.
Lúc này, Hoắc Vân Chính lạnh lùng cất giọng: “Quản lí Vạn, cô là người có kinh nghiệm, người của mình đã làm sai việc gì, nên xử lí như thế nào, trong lòng cô hẳn đã có tính toán. Việc lần này nếu xử lí không thỏa đáng thì cô không cần làm ở đây nữa.”
Chuyện này quả thật chưa hề có phòng bị trước, trở tay không kịp!
“Hoắc tổng, tôi lúc nãy..”
“Im mồm! Chỗ này là chỗ cô có thể mở miệng ra nói sao?”.
Quản lí trực tiếp kéo Tuyên Dao lùi lại, sau đó kính cẩn gập người cúi chào Hoắc Vân Chính cười xòa: “Hoắc tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lí ổn thỏa chuyện này, tuyệt đối sẽ không để Tam thiếu phu nhân phải chịu nỗi oan ức như này.”
Sau khi nói xong, quản lí liền kéo mạnh Tuyên Dao rời đi. Khi đi ra tới cửa, Tuyên Dao đã nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên mặt Tuyên Mạt. Người vừa đi khỏi, Trình Chu liền đóng cửa lại, trong phòng trang điểm chỉ còn lại hai người họ. Sự thân mật ban đầu hoàn toàn biến mất, Tuyên Mạt chủ động ngồi tách ra xa, ngay ngắn rồi bên cạnh.
Hoắc Vân Chính khẽ liếc một cái, lưng tựa vào ghế, ngồi vắt chéo chân, tay trái đặt trên mép ghế sô pha. Từng câu từng chữ chậm rãi nói: “Hóa ra em cũng biết dùng khổ nhục kế.”
“Loại người như thế nào thì dùng thủ đoạn tương ứng như thế thôi, nhất chiêu hiệu nghiệm.” Tuyên Mạt thằng thắn thừa nhận. Hoắc Vân Chính cong môi, để lộ hình vòng cung vô cùng đẹp mắt. Chỉ là trong đôi mắt kia rõ ràng hiện ra vẻ lạnh lùng vô cùng, so với khi bảo vệ vợ trước đó, hoàn toàn như hai người khác nhau.
“Em muốn ngươì phụ nữ đó rời khỏi công ty không?”
Tuyên Mạt mỉm cười, ôn nhu haò phóng.
“Tuy tôi là vợ trên danh nghĩa của ngài Hoắc, nhưng không được can thiệp vào công việc của nhau, nếu Tuyên Dao vẫn hữu ích đối với công ty thì tôi còn nói gì được chứ.”
Hoắc Vân Chính cười nhẹ “Thật hiểu chuyện.”
Tuyên Mạt không chút hoài nghi “Trên hợp đồng đã có nhắc đến rồi.”
Khóe miệng Hoắc Vân Chính cong lên, để lộ nụ cười thu hút, trước khi xảy ra việc này, anh đã hiểu rõ Tuyên Mạt là con người có tính cách như nào, nếu không sẽ không chọn cô ấy là vợ, giúp bản thân tránh xa những rắc rối không đáng có. Nhưng rõ ràng, người con gái này đã khiến cho anh ấy bất ngờ hết lần đến lần khác.
Tiệc rượu tổ chức ở dinh thự Hồng Tụ, nơi này nằm ở chốn tĩnh lặng, vắng vẻ, còn là công trình kiến trúc nổi tiếng ở Thâm thành. Trang viên rộng 1000 mét, là dinh thự được xây dựng với phong cách phương Tây, khắp nơi đều lộ ra sự cổ điển và hoa lệ của thế kỉ trước. Tuyên Mạt khi bước xuống xe, liền không nhịn nổi mà cảm thán: “Thật sự không ngờ ở Thâm thành lại có thể nhìn thấy một công trình mang phong cách phương Tây cổ điển tráng lệ như thế này.” Cô khoác tay Hoắc Vân Chính, Hoắc Vân Chính hờ hững ừ một tiếng, lập tức hỏi: “Đường Cung của tôi không tốt sao? Hay là so với Đường Cung, em thích chỗ này hơn?” .
Tuyên Mạt bị câu hỏi vô cớ của anh ta làm cho sững người, nhưng cô ấy rất nhanh liền lạnh nhạt đáp: “Nếu so sánh Đường Cung với dinh thự Hồng Tụ thì đương nhiên tôi thích Đường Cung hơn rồi.”
“Thích ở điểm nào?” MK. Lần đâu tiên nội tâm Tuyên Mạt phải thốt lên câu chửi thề như vậy. Sao người đàn ông này lại cứ nhất thiết phải so đo tính toán ở một nơi như này chứ.
Cô điềm tĩnh giải thích: “Thẳng thắn mà nói, dinh thự Hồng Tụ là nơi công cộng, còn Đường Cung lại là nơi ở riêng tư, chí ít thì Đường Cung vẫn tốt hơn, tôi có thể một mình một mình tận hưởng.”
Lời vừa nói ra, Tuyên Mạt vô thức nhướn mày, đúng lúc bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Hoắc Vân Chính, thật là mê hoặc lòng người.
Tuyên Mạt bĩu môi, lập tức gạt tay ra. Đợi Hoắc Vân Chính đưa tay ra mời, sau khi đưa Tuyên Mạt vào, anh ta mới chịu mở miệng: “Ồ, Đường Cung đến nay chỉ có em là vị khách duy nhất.”
Câu nói này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng Tuyên Mạt sau khi nghe xong thế mà lại cảm thấy vui vẻ lạ thường. Nhưng rất nhanh, cô ấy liền bị chiếc đèn chùm pha lê lớn cao gần 10 mét ở trong đại sảnh cùng với màu sắc nổi bật của tấm thảm đỏ và tấm rèm cửa thu hút. Như thể đang bước vào một bữa tiệc rượu quý tộc của thế kỉ trước. Nhìn ra phía xa, ai ai cũng ăn mặc sang trọng, lộng lẫy, nhiều người trong số họ còn thường xuyên xuất hiện trên hotsearch. Hoắc Vân Chính dẫn Tuyên Mạt sang chiếc bàn bên phải rồi hỏi: “Sâm banh hay là rượu vang?”.
“Rượu vang đi.” Nồng độ của sâm banh khá nặng, cô khá có lòng tin đối với tửu lượng của bản thân, nhưng ở buổi tiệc rượu như này vẫn nên thận trọng thì hơn, cô muốn đảm bảo không mang lại những ảnh hưởng xấu cho Hoắc Vân Chính, do đó cần phải cẩn trọng một chút. Hai người vừa cầm ly rượu vang trên tay liền có người đi sang phía này.
“ Hoắc Tam thiếu ! ”.
Khi vợ chồng họ đi tới liền thu hút mọi ánh nhìn, đến nay bọn họ là cặp vợ chồng rất có sức ảnh hưởng trong cộng đồng, không ai là còn xa lạ với bọn họ, đặc biệt là Hoắc Vân Chính. Cho dù từ trước đến nay Hoắc Vân Chính rất ít khi tham gia những buổi tiệc rượu như thế này, nhưng thân phận Tam thiếu gia nhà họ Hoắc thì là thật, do đó cũng không mấy ai dám đối mặt với anh ấy.
Lúc này, Hoắc Vân Chính lật ngược ván cờ, thành công tiếp quản bến cảng phía đông. Do đó vô số người bắt đầu nịnh bợ, nếu không thì thư mời đã không được gửi đến anh ấy nhanh đến vậy.
“Đỗ Tổng !”.