Trở Về

Chương 127

Trả thù

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Tắc Tồn mất dấu vết của Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô, tìm kiếm loanh quanh không có đầu mối suốt hai ngày mà chẳng tìm được ai. Y đang muốn chửi thề lắm nhưng nghĩ lại dù gì mình cũng là đại diện của Doanh Châu tiên sơn, không tiện làm chuyện mất mặt trước bàn dân thiên hạ. Thế là đành nén một bụng tức, sắc mặt lúc xanh lúc tím.

Nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng Tắc Tồn không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi mắng, "Thằng khốn kiếp! Chạy đâu rồi không biết!"

Hít sâu một hơi, y vừa day trán vừa suy nghĩ tiếp theo nên làm gì. Người thì chắc chắn phải tìm, nếu không y không yên tâm. Nhưng vấn đề là y đã sử dụng hết mọi cách mình có thể nghĩ ra mà vẫn không tìm thấy tung tích bọn họ. Ban đầu Tắc Tồn nghĩ rằng do tiểu tử Kim Ngọc đó giở trò quỷ, cố tình che giấu hành tung, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại thì thấy không phải. Nếu Kim Ngọc muốn che giấu hành tung thì việc gì phải để lại ám thị cho y trên đường.

Vả lại, Kim Ngọc do y dạy dỗ nên người, tài cán thế nào y cũng đo đếm được, Kim Ngọc không thể nào, ít nhất là cho đến hiện tại vẫn không thể đạt đến trình độ không lộ tí dấu vết nào. Tắc Tồn càng nghĩ càng thấy sự việc nghiêm trọng, bởi vì y cho rằng nam tử kỳ lạ xuất hiện trong thư của Kim Ngọc đã bắt cóc Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô đi rồi.

Tuy Tắc Tồn chưa đạt Hóa Tiên cảnh nhưng cũng đã đạt Đại Thành, y tự biết tốc độ tu luyện của mình không bằng sư phụ và đại sư huynh Chấp Đình nhưng nói thật, tư chất và thiên phú thế này ở tu tiên giới đã được xem là thượng cấp rồi. Không phải y chém gió đâu, tu tiên giới hiện nay chẳng có mấy ai có thể đạt được đến cảnh giới khiến tất cả pháp thuật theo dõi đều trở nên vô hiệu.

"Chẳng lẽ kẻ đó là kẻ thù của Doanh Châu tiên sơn?" Tắc Tồn nghĩ đến khả năng này, lòng càng lo lắng hơn. Y giống như những người phụ huynh hay lo lắng, cảm thấy thế giới ngoài kia ai ai cũng có âm mưu với nhóc con nhà mình, bất giác nghĩ theo hướng tệ hại, tự dọa bản thân đến đổ mồ hôi lạnh.

"Không được, ta phải mau chóng tìm ra chúng nó!" Tắc Tồn không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp dùng đến lệnh sơn chủ của Doanh Châu tiên sơn, điều động các đệ tử ở bên ngoài Doanh Châu tỏa ra khắp nơi tìm kiếm tung tích Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô.

Bên này Tắc Tồn đứng ngồi không yên, bên kia một nhà ba người mới nhận nhau giữa đường đang vô ưu vô lo đi dạo phố mua sắm ở thành trấn của người phàm.

Vị khách áo choàng đi đằng trước, Thẩm Vô Cô nắm tay áo hắn, tò mò nhìn những sạp hàng bày bán xung quanh. Kim Ngọc đi sau cùng, xoa cằm suy tư, cùng kêu cha, cũng không phải con ruột như nhau mà sao thái độ khác biệt thế nhỉ? Chẳng lẽ là vì mình lớn hơn chút nên không đáng yêu như tiểu sư điệt hả?

Suốt đoạn đường qua, ba người bọn họ ở bên nhau mấy ngày trời. Trong mấy ngày vừa qua, Kim Ngọc dốc hết mọi cách lấy lòng vị tiền bối không biết tên này, chiếm lấy thân phận con trai, làm chuyện giống cháu người ta, nhưng không biết tại sao mà vị tiền bối này luôn đối xử lạnh nhạt với y. Vậy cũng thôi đi, ấy thế mà bên cạnh còn có một vật đối chiếu sáng lấp la lấp lánh.

Thằng nhóc Thẩm Vô Cô chẳng cần làm gì cả, vừa khờ vừa nhõng nhẽo, nhưng mà vị tiền bối lợi hại đó lại thích kiểu này. Hắn đối xử với cậu ta rất là khoan dung, giống y như… như người bà hiền lành đối với cháu trai vậy.

"Cha, con muốn ăn cái kia." Thẩm Vô Cô đột nhiên giật áo vị khách áo choàng, chỉ về phía sạp hàng bán bánh hương táo.

Kim Ngọc: Đó, tới nữa rồi.

Y nhẩm đếm ngược ba tiếng, quả nhiên vị khách áo choàng dắt cậu ta qua mua một cái. Chỉ một cái thôi, dành cho Thẩm Vô Cô, chả có của y. Kim Ngọc bĩu môi, sau đó lại thấy sai sai, mình tranh sủng với tiểu sư điệt làm gì chứ?

Bất chợt, Kim Ngọc khựng lại, y cảm nhận được gì đó, lòng trùng xuống, ánh mắt trở nên lạnh đi. Thẩm Vô Cô bên này lại nhắm trúng một sạp hoành thánh tỏa hương thơm phức, vội kéo vị khách áo choàng nói muốn ăn. Kim Ngọc cười khà khà xông qua xoa đầu Thẩm Vô Cô, nói với vị khách áo choàng: "Con qua kia mua ít đồ, hai người đi ăn đi, con quay lại ngay."

Sau đó quay đầu bỏ đi, còn giơ tay lên vẫy vẫy với bọn họ.

Đi thẳng một mạch đến ngoại ô, Kim Ngọc móc chiếc quạt kim nang đã lâu không dùng của mình ra, phong độ ngời ngời, chắp một tay sau lưng nói: "Các hạ đi theo ta không biết là để trả thù hay làm quen đây?"

Một giọng nói âm trầm phát ra từ trong rừng cây, "Ngươi đoán xem."

Kim Ngọc: "Ồ, vậy là tới trả thù rồi. Không biết ta và các hạ có ân án gì? Có cơ hội hóa giải chăng? Oan gia nên giải không nên kết…"

Người nọ bật cười quỷ dị, tiếp đó, khói đen tỏa ra từ bên trong rừng cây, một bóng người vừa gầy vừa lùn thoắt ẩn thoắt hiện trong màn khói đen. Gã hung tợn nói: "Lúc trước ngươi chém đứt một chân ta, ngươi còn nhớ hay không?"

Kim Ngọc cúi người, tỏ ý xin lỗi, "Ta không nhớ thật." Thật ra y vẫn còn nhớ. Lúc trước y bắt gặp một tà tu dùng bé gái luyện pháp thuật tà môn, vốn muốn gϊếŧ gã nhưng tiếc là chỉ chém đứt một chân, sau đó đối phương chơi chiêu liều mạng chạy thoát.

Biểu cảm của người kia trở vặn vẹo, quát: "Hôm nay ta phải báo mối thù đó, lấy cái mạng chó của ngươi đền một chân của ta!"

Kim Ngọc mỉm cười, xoay cánh quạt một vòng, quạt tích tắc biến thành một thanh kiếm, lập tức tấn công. Vận dụng triệt để triết lý "tâm thế phải vững, đánh nhau phải ác vào" của tam sư huynh Tắc Tồn.

Y hiếm khi đánh thua người khác nên khá là tự tin. Lần trước thua cho vị khách áo choàng nên tự tin cũng giảm bớt một chút, ai dè, đả kích cứ kéo nhau mà tới, giống như thuyền lật trong mương, cứ thế chìm xuống đáy. Người huynh đệ đang nổi giận đùng đùng đến báo thù này có lẽ gặp được kỳ ngộ, tu vi tăng mạnh, xiên cho Kim Ngọc công tử một dao.

Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, Kim Ngọc sờ lên vết thương của mình, cảm thán.

Người nọ đắc thủ, cười to chế nhạo, "Đệ tử Doanh Châu tiên sơn cái quái gì chứ, cũng chỉ vậy mà thôi, chẳng chịu nổi một kích. Hôm nay ta quyết phải bắt ngươi bò dưới chân ta khóc lóc van xin!"

Kim Ngọc bị đâm một nhát nhưng vẫn tươi cười. Y xoay xoay thanh kiếm trên tay, nghĩ thầm, mình mà không nghiêm túc chút, để người ta đạp bẹp dí thì mất mặt lắm. Nhưng, khi y đang định giở hết bản lĩnh thật ra thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau.

"Khẩu khí lớn thật."

Kim Ngọc quay đầu, nhìn thấy vị khách áo choàng và Thẩm Vô Cô. Tiểu sư điệt của y cũng còn chút lương tâm, thấy y bị thương thì hớt hải chạy qua kéo tay y định xem xét vết thương.

Vị khách áo choàng tay không bước lên trước Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô. Ánh mắt đằng sau chiếc mũ áo choàng khiến bóng người trong khói đen cảm thấy dè chừng. Gã nói: "Ngươi là ai? Khuyên ngươi chớ nên xen vào ân oán của người khác!"

Vị khách áo choàng hỏi gã: "Ngươi từng nghe một câu thế này chưa?"

Người kia không đáp, chỉ cảnh giác nhìn hắn.

Vị khách áo choàng nói tiếp, "Đánh đứa nhỏ đứa lớn ra mặt." Hắn chỉ Kim Ngọc, nói: "Cậu ta là đứa nhỏ." Sau đó chỉ mình, "Ta là đứa lớn."

Kim Ngọc dứt khoát thu kiếm của mình lại, hô lên: "Cha! Cha phải báo thù cho con trai đó!"

Hô xong y bế Thẩm Vô Cô đi sang bên cạnh chuẩn bị quan sát trận chiến. Cơ hội không thể mất, đã mất thì không thể lấy lại, y dự định thừa cơ quan sát vị khách áo choàng đánh nhau với người ta để tìm ra tí manh mối từ thuật pháp của hắn.

Ai dè đâu, y vừa chọn xong vị trí quan sát, chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì vị khách áo choàng đã giải quyết xong xuôi rồi.

Kim Ngọc đang đặt mông xuống: … Giỡn à, nhanh quá, ta mới quay đầu đi một cái thôi mà chuyện gì đã xảy ra vậy?

Y chẳng nhìn rõ vị khách áo choàng làm thế nào, chỉ nghe tiếng kêu thảm, kêu đến giữa chừng thì im bặt, lúc y ngẩng đầu lên thì người trong màn khói đã bị thiêu đốt, người tỏa khói đen rồi. Vài giây ngắn ngủi, người kia đã cháy thành tro, một cơn gió thổi qua cuốn đi tất cả.

Gϊếŧ rồi đốt, hủy thi diệt tích, Thẩm Vô Cô chứng kiến một lần rồi nên lần này cậu ta không sợ nữa. Cậu ta quay đầu nhìn tiểu sư thúc đang trừng mắt, tốt bụng vỗ vai y: "Cha là vậy đó, cha nói thi thể cứ vứt đấy thì kỳ cục quá nên đốt luôn cho sạch sẽ."

Kim Ngọc cười một cái, nghĩ thầm, xem ra trận tỉ thí trước đó của mình với cha chỉ là trò đùa mà thôi.

Vị khách áo choàng quay lại, "Vết thương thế nào rồi? Tìm nơi xử lý vết thương trước đã."

Kim Ngọc khua tay: "Không cần không cần, vết thương nhỏ thôi, nhỏ thôi." Y nhớ ra mình có mang theo ít đan dược nên lấy một viên ra bỏ vào miệng.

Vị khách áo choàng thở dài nhìn y, "Lơ là một chút thôi đã bị thương rồi."

Không biết vì sao, Kim Ngọc cảm thấy câu này chất chứa đầy tình thương của một người trưởng bối. Lúc trước y nghĩ thái độ của cha đối với mình chẳng ra làm sao, nhưng bây giờ cảm nhận được tình thương của cha rồi trái lại khiến y cảm thấy không tự nhiên. Có lẽ vì nội tâm y vẫn còn nghi ngờ người ta, đột nhiên được quan tâm nên chưa chấp nhận nổi.

Thật ra vị khách áo choàng biết y đang nghĩ gì. Độ tuổi này của Kim Ngọc trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là đứa bé thôi, suy nghĩ linh tinh là lẽ đương nhiên, hắn nhìn một cái là nhận ra ngay ấy mà. Muốn che giấu chuyện gì với hắn chắc còn phải tu luyện thêm hai trăm năm nữa rồi hẵng nói.

Ba người quay lại phố chợ, Kim Ngọc đổi một bộ quần áo mới, cảm nhận vết thương đang từ từ lành lại, lòng thầm nghĩ ngợi gì đó. Đột nhiên, một miếng bánh ngọt trắng tinh bất ngờ xuất hiện trước mặt.

Vị khách áo choàng mua hai phần bánh từ lúc nào, một phần cho Thẩm Vô Cô, một phần cho Kim Ngọc. Kim Ngọc nhìn phần bánh của mình, tự nhiên được thương yêu nên đâm ra sợ hãi.

Y cũng không biết mình nhận lấy thế nào, cầm trên tay cả buổi, nhìn Thẩm Vô Cô ăn ngon lành nên cũng nhún nhún vai, cắn một miếng.

Ngậm miếng bánh trong miệng, Kim Ngọc bỗng hiểu ra gì đó, như được khai sáng. Y không thèm vô tình hữu ý thăm dò như mấy ngày trước nữa mà bước thẳng đến trước mặt vị khách áo choàng, hỏi hắn, "À, cha này, cha có biết sư phụ Hề Vi thượng tiên của con không?"

Vị khách áo choàng không ngờ y đột nhiên hỏi đến vấn đề này, hắn ngạc nhiên, bước chân cũng khựng lại, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục cất bước, thong thả đáp: "Người cùng thời với Hề Vi thượng tiên có ai không biết Hề Vi thượng tiên đâu chứ."

Kim Ngọc hỏi: "Thế cha cảm thấy sư phụ con như thế nào?"

Vị khách áo choàng: "Tất nhiên là… rất tốt."

Kim Ngọc ăn hết miếng bánh, lau tay, như tự lẩm bẩm một mình, "Ai cũng nói sư phụ con chết rồi nhưng người thật sự không còn nữa ư? Cha thấy sao?"

Biểu cảm của vị khách áo choàng thoắt cái biến mất.

Hồi lâu sau hắn mới đáp: "Chết rồi."

- Hết chương 127 -