Con Dâu Nuôi Từ Bé: Học Trò Khắp Thiên Hạ

Chương 5.2: Đâm thủng

Vạn thị thân mình lung lay, nỗi lòng cuộn cuộn niềm đau xót, nàng ép ngụm máu xuống cổ họng, mắt đỏ bừng trừng Lê Hồng một lát, lúc này mới duỗi tay đẩy hắn ra, chạy đi tìm người hỗ trợ.

Lê Hồng có chút chột dạ, mặt căng thẳng, hắn liền biết lý do này khiến mẫu thân nghi ngờ, nhưng chỉ cần không có bằng chứng, một ngày náo đso hắn lấy lòng mẹ liền bỏ qua việc này.

Kỳ thật hắn càng có lý do tốt hơn, hắn cho rằng không ai thấy hắn ôm Bảo Lộ ra ngoài, chỉ cần đến buổi tối tìm không thấy Bảo Lộ thì khi đó nói ra là nàng tự mình đi ra ngoài lạc mất.

Nơi đây một bên là biển, một bên là rừng núi, người đi ra ngoài tìm không được đường về nhà là bình thường, huống chi Bảo Lộ ban đầu là đứa ngốc, chỉ tiếc hắn còn không có quét sạch sẽ, mẫu thân đã trở về.

Nghĩ đến đây Lê Hồng nhăn mày, mẫu thân không phải bị Mai thị bám lấy sao, như thế nào mà sớm như vậy liền trở lại.

Lê Hồng suy tư, Vạn thị đã gọi tới vài người, một phen xông lên bắt lấy tay hắn hỏi: “Ngươi đem Bảo Lộ vứt nơi nào? Mang chúng ta đi tìm.”

Lê Hồng lập tức không suy tư nữa, mặt giả bộ đầy bi thương sốt ruột, mang theo mọi người đi mộ địa.

Mọi người liền đi xung quanh mộ địa tìm kiếm người, tự nhiên là một chút tung tích đều không thấy.

Vạn thị lập tức liền biết Lê Hồng không có nói sự thật, Bảo Lộ trước giờ ngoan ngoãn, không chạy loạn, dù chạy cũng chạy không được bao xa, người đi tìm đông như vậy đều không thấy tung tích nàng chỉ sợ nàng không ở chỗ này.

Nhưng hiện giờ chỉ có một mình Lê Hồng biết phương hướng Bảo Lộ, thấy trời bắt đầu tối, Vạn thị càng thêm nôn nóng, trong rừng núi nguy hiểu, trời càng ngày càng tối, nếu không tìm thấy Bảo Lộ chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm.

Vạn thị gắt gao bắt lấy tay Lê Hồng, đem hắn đẩy đến trước mộ vợ chồng Lê Khang, khóc ròng ròng nói: “Hồng nhi, chúng ta xin lỗi đại ca đại tẩu, Bảo Lộ chính là huyết mạch duy nhất của bọn họ a, nếu nương không giữ nỗi huyết mạch này, nương còn sống làm gì đây?”

Lê Hồng sắt mặt khó coi, ôm lấy mẫu thân nói: “Nương, việc này là do con, là con không tốt, con không nên để một mình Bảo Lộ lưu lại nơi này, đại ca, chị dâu muốn trách thì trách đệ.”

“Con thật sự đem Bảo Lộ lưu lại nơi này sao?” Vạn thị nhìn chằm chằm hắn, sắc bén hỏi: “Con nghĩ cẩn thận xem, nói không chừng là lưu lại ở nơi khác.”

Lê Hồng nhìn bà không khỏi trầm mặc.

Vạn thị nói: “Hồng nhi, con cùng đại ca là huynh đệ tình tâm, đại ca từ nhỏ đối xử tốt với con ra sao, phàm là con thích, con muốn, đại ca liều mạng toàn lực cũng làm cho con. Cả nhà chúng ta bị lưu đày từ kinh thành đến Quỳnh Châu đường xá xa xôi, con thân thể yếu ớt chịu không nổi, ở trên đường liên tục bị bệnh, cha con kê đơn thuốc mà dược không có, là đại ca dập đầu cầu xin nha dịch bọn họ mới chịu dừng lại nghỉ hai ngày, rộng lượng cho đại ca con lên núi hái thuốc, vì hái thuốc cho con đại ca thiếu chút nữa liền từ trên núi ngã xuống.”

“Tới nơi này rồi, cha con thân thể không tốt, hai năm đầu hoàn toàn dựa vào đại ca con dốc sức làm việc, chúng ta mới có thể an cư nơi đây, vì để con cưới vợ, đại ca ngày đêm ra biển, nếu không vì con…….”

“Nếu không vì con, đại ca cũng không 27 – 28 tuổi mới cưới chị dâu, thân thể không mệt mỏi mà sinh ra một đứa ngốc.” Lê Hồng đẩy mẫu thân ra, mặt đầy oán khí nói: “Cái gì cũng vì con, các người cảm thấy đại ca tốt hơn, cảm thấy con ăn hại, nếu như thế con gái huynh ấy không tự nuôi đi vì sao muốn ta nuôi? Đại ca mang theo đứa ngốc đó cùng đi không phải tốt hơn sao?”

“Súc sinh!” Vạn thị tức giận tát hắn một cái “Hắn là đại ca ruột thịt của ngươi, Bảo Lộ là cháu gái ngươi, ngươi sao có thể như thế?”

“ Huống chi ai kêu ngươi nuôi dưỡng? Của cải vợ chồng nó nộp cho gia đình đừng nói nuôi một Bảo Lộ, dưỡng thêm ba đứa còn thừa. Ngươi có chí khí, có cốt khí, vì sao phải dùng tiền mà phụ thân cùng đại ca người để lại?

Lê Hồng đôi mắt đỏ bừng, oán hận mà nhìn chằm chằm mẫu thân, cắn môi không nói nên lời.

Vạn thị trong lòng hoàn toàn thất vọng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Rốt cuộc ngươi đem Bảo Lộ ném ở đâu?”

Lê Hồng xoay đầu đi không nói lời nào.