Editor: Heo Hư Hỏng
Tạ Hằng về Yểm Hà Phong một chuyến.
Ngày thường, nàng hay ở Vô Cấp Điện với Tạ Sầm Chi hoặc canh giữ ở cấm địa, cho nên chỗ ở của nàng cũng không có đồ vật gì quan trọng, nàng cũng không hay trở về. Lúc nàng vào phòng, trong phòng đã phủ một lớp bụi mỏng.
Thư Dao tới đây tìm nàng thấy vậy thì ngạc nhiên nói: "Đồ vật không quan trọng... ý ngươi là mấy thứ như son phấn, trang sức trâm cài và lăng la tơ lụa á hả!? Chỉ có kiếm của ngươi mới quan trọng thôi ư? Ngươi có còn là nữ nhân hay không?"
Ba câu chất vấn liên tiếp vang lên, Tạ Hằng vừa quét tước tro bụi, nhóm lửa nấu cơm vừa trả lời: "Đối với người tu luyện, mấy thứ đó chỉ là vật ngoài thân."
Thư Dao: "Lời này mà cũng nói ra được, chỉ có đồ ngốc như ngươi mới tin."
Thư Dao càng ngày càng cảm thấy Tạ Hằng không phải người.
Lúc trước nàng không tiếp xúc nhiều với Tạ Hằng, mấy lần gặp nhau đều đánh đến mức trở thành "kẻ thù". Thư Dao cũng giống đại đa số những người khác, ấn tượng về Tạ Hằng, chỉ là người dưới trướng Lăng Sơn Quân.
Nhưng cho dù là ai, chỉ cần là người, chắc chắn sẽ có ham muốn và thất tình lục dục.
Những quy củ phiền phức kia, ai rảnh đâu mà tuân theo. Cái gì mà người tu luyện thì phải tĩnh tâm không màng ham muốn, tiền tài là vật ngoài thân, nếu thật sự không cầu gì cả, người tu tiên còn muốn trường sinh để làm cái gì?
Những đạo lý lớn đó, người ta nghe xong ai cũng cười khì, trong lòng bọn họ đều hiểu mà không nói ra.
Nhưng Tạ Hằng làm được.
Nàng thật sự tôn sùng những đạo lý đó thành khuôn mẫu, cũng vì đó ra sức nỗ lực.
Thư Dao nhỏ giọng nói thầm: "Nhìn ngươi đâu giống người bình thường, không khác gì một con rối cả."
Mới vừa phát tiết xong, Thư Dao lập tức ngửi thấy một mùi hương thơm phức khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Thơm quá.
Thư Dao nuốt nước miếng, nhìn về nơi mùi hương tỏa ra, đúng lúc thấy Tạ Hằng đang bỏ vào hộp một mẻ đồ ăn mới ra lò.
Thư Dao nhịn không được thò lại gần ngửi mâm đồ ăn còn chưa kịp bỏ vào hộp kia, xoa xoa tay nhỏ nói: "Cái đó... Tạ Hằng nè, không nghĩ tới ngươi không chỉ biết đánh, ngay cả làm đồ ăn cũng thơm như vậy, ta có thể..."
Nàng còn chưa dứt câu, cú tuyết đang đậu trên giàn trồng hoa bất ngờ bay xuống, hoá thành một mỹ thiếu niên tóc bạc trắng, hắn lanh lẹ bảo vệ bàn đồ ăn kia, hừ lạnh nói: "Đây là chủ nhân làm cho ta! Không có phần của ngươi đâu!"
Thư Dao không phục: "Ngươi là một con chim, ăn thịt gì chứ! Ăn sâu của ngươi đi!"
Bạch Hi tức giận nói: "Ngươi mới ăn sâu! Cú tuyết vốn ăn thịt! Hơn nữa, cho dù ta có ăn sâu, đồ ăn của chủ nhân ta nấu cũng không đến lượt ngươi nếm!"
"Ngươi!" Thư Dao dậm chân, duỗi tay đoạt lấy: "Con chim thúi! Cút ngay cho ta!"
"Ta không cút! Ngươi dám bắt nạt ta, chủ nhân ta sẽ phóng lửa thiêu chết ngươi!"
"......"
Bọn họ ngươi một lời ta một câu cãi nhau om sòm, phòng bếp nho nhỏ nhất thời náo nhiệt vô cùng. Hai mắt Tạ Hằng mang theo ý cười liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó dọn đồ ăn ra bàn: "Muốn ăn cứ ăn, ta có thể nấu thêm."
Một người một chim nháy mắt dừng chiến, nhất trí phóng lại bàn ăn. Đúng lúc này, bên ngoài có người đi tới.
Người tới là một đệ tử mặc bạch y, sau lưng đeo kiếm, tóc buộc đuôi ngựa cao cao, mặt mày thanh tuyển tú khí. Đúng là một trong số bốn đệ tử ở cấm địa lúc trước.
"Đệ tử Dung Thanh, biết trưởng lão hôm nay xuất quan cho nên cố ý đến bái kiến."
Thiếu niên khom lưng thi lễ với Tạ Hằng, trầm giọng nói: "Lần trước nếu không nhờ trưởng lão, đệ tử chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Tuy ngài không so đo sai lầm ngày ấy, nhưng đệ tử nghĩ tới nghĩ lui, vẫn luôn băn khoăn, muốn tới đây nói với ngài một tiếng cảm ơn."
Tạ Hằng hơi mỉm cười, "Ngày ấy là ta hay bất kì ai khác cũng sẽ lựa chọn làm vậy, ngươi không cần để tâm."
Dung Thanh mím chặt môi lắc đầu, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống, "Trưởng lão không giống người khác, trưởng lão là người... dịu dàng thân thiết nhất đệ tử từng gặp qua."
Tạ Hằng có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Thiếu niên nâng mắt, nhìn thẳng vào Tạ Hằng, hắn có chút thẹn thùng giữ kẽ, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm nói: "Lần này đến tìm trưởng lão là vì có chuyện cần nói, lần trước đệ tử bị khống chế tâm trí, nghĩ tới nghĩ lui thì nhớ ra một vài chuyện, là Vân..."
Nhưng vào lúc này, trong phòng truyền đến giọng nói của Thư Dao: "Tạ Hằng! Ngươi cũng tới ăn đi!"
Bạch Hi cũng kêu lên: "Chủ nhân mau lên!"
Tiếng kêu của bọn họ quá lớn, ngay lập tức cắt ngang lời nói của Dung Thanh. Thiếu niên có chút kinh ngạc nhìn vào trong, không nghĩ đến bên trong lại náo nhiệt như vậy.
Hắn nhớ rõ lúc trước có người từng nói, trưởng lão Tạ Hằng trước nay luôn độc lai độc vãng, bằng hữu thân cận của nàng cực ít. Mấy ngày nay, các trưởng lão khác, còn có hữu tôn sử, tả tôn sử đều bận việc công vụ, không biết người bên trong là ai.
Tạ Hằng bị bọn họ ồn ào có chút bất đắc dĩ, xoay người muốn đi vào trong. Nàng bỗng dưng quay đầu liếc mắt nhìn Dung Thanh một cái, "Vừa khéo hôm nay là mùng hai tháng mười, nếu ngươi không ngại, có muốn dùng cơm cùng bọn ta hay không?"
Cứ cách năm năm vào mùng hai tháng mười, các đệ tử Tàng Vân Tông có thể xuống núi thăm người thân.
Nhưng cũng có rất nhiều đệ tử lưu lại tông môn, số ít đệ tử muốn ở lại dốc lòng tu luyện, còn đại đa số là do trong nhà gặp phải biến cố, hoặc là cha mẹ là phàm nhân có tuổi thọ quá ngắn, sớm đã không còn trên nhân thế.
Hôm nay Dung Thanh tới đây tìm nàng, đại biểu người thân của hắn hẳn cũng không còn nữa.
Vậy nên Tạ Hằng mới uyển chuyển hỏi.
Nàng không có người thân, cho nên có thể hiểu được cảm giác của hắn.
Dung Thanh ngẩn ra một chút, do dự nhìn vào đôi mắt của Tạ Hằng.
Hắn cảm thấy chuyện này đi quá giới hạn.
Vốn định cự tuyệt.
Nhưng nhìn đôi mắt thanh thấu dịu dàng của Tạ Hằng, không hiểu sao đáy lòng hắn lại ấp áp, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Đa tạ trưởng lão."
-
Bốn người một bàn, không khí có chút vi diệu.
Tạ Hằng hàng năm tích cốc* cho nên chỉ ăn một ít đồ chay, Thư Dao và Bạch Hi thì ăn uống thỏa thích, thỉnh thoảng còn dùng đũa tranh giành đồ ăn, đấu võ mồm với nhau vô cùng vui vẻ. Ngược lại với Dung Thanh đang ngồi vô cùng đoan chính, vừa xấu hổ vừa câu nệ.
Dung Thanh ba lần bốn lượt định tiếp tục đề tài ban nãy còn chưa nói hết, nhưng hắn phát hiện bản thân tìm không ra cơ hội để nói.
Tạ Hằng cũng nhìn ra, phàm là chuyện liên quan đến Giang Âm Ninh, nếu nàng ta thật sự cấu kết với tà ma, nàng còn có thể ứng phó, nhưng Dung Thanh có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Đây không phải chuyện mà một tiểu đệ tử như hắn có thể giải quyết.
Tạ Hằng không muốn kéo hắn xuống nước, cho nên tiếp tục giả ngu.
Chờ bọn họ cơm nước xong, nàng lại xuống bếp làm thêm vài mâm điểm tâm mang đến Vô Cấp Điện.
Bên ngoài Vô Cấp Điện, mấy người giữ cửa nhìn thấy Tạ Hằng ai nấy cũng đều kinh ngạc, "Tạ Hằng trưởng lão? Vết thương của ngài sao rồi?"
Chuyện lúc trước gây nên ồn ào không nhỏ, lời đồn đã sớm truyền khắp toàn bộ Tàng Vân Tông. Mặc kệ bọn họ có mặt lúc đấy hay không, đều biết chuyện Tạ Hằng bị ma khí nhập thể, suýt chút nữa bị lục sát tinh trận coi là tà ma gϊếŧ chết tại chỗ.
Lúc này, bọn họ cẩn thận đánh giá Tạ Hằng, phát hiện chỉ mới một thời gian ngắn ngủi mà ma khí dày đặc trên người Tạ Hằng đã biến mất.
Xem ra trưởng lão Tạ Hằng quanh năm trấn giữ phong ấn, đúng là thiên phú dị bẩm, không giống người thường.
Tạ Hằng gật đầu với bọn họ, hỏi: "Quân thượng ở bên trong sao?"
"Quân thượng ở bên trong." Người canh cửa kia có hơi do dự một chút, lại nói: "Nhưng mà..."
Tạ Hằng không muốn nghe từ "Nhưng mà" kia.
Nàng tới đây tìm Tạ Sầm Chi, những người khác không liên quan gì đến nàng, bọn họ cũng không thể ngăn cản nàng đi vào.
Nhưng nàng có thể đoán được, là ai đang ở bên trong.
Đi vào chính điện trống trải, sau đó vòng qua bình phong, cách rèm châu, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của tiểu cô nương.
"Sư huynh, huynh đừng đọc sách nữa."
Giọng nói của Giang Âm Ninh vừa mềm vừa ngọt, giống như đang làm nũng, "Mọi người hôm nay đều xuống núi hết rồi, huynh cũng không có công vụ, chi bằng chơi cờ với Ninh Nhi. Khi còn nhỏ sư huynh hay chơi cờ cùng muội, cờ nghệ của muội bây giờ tiến bộ không ít đó..."
Giọng nói ôn hoà của Tạ Sầm Chi vang lên: "Đừng quậy, ngày mai chơi cờ với muội."
"Không thích, muội muốn hôm nay cơ!"
Tiểu cô nương nhẹ nhàng dậm chân, Tạ Hằng nghe thấy âm thanh lật sách, Giang Âm Ninh mềm giọng nói: "Hôm nay được không sư huynh..."
"Sư huynh là tốt nhất, sư huynh, khi còn nhỏ huynh cưng muội nhất, bây giờ cũng chiều muội như vậy có được không."
Tạ Sầm Chi bất đắc dĩ, thấp giọng quát lên: "Con nhóc này, nếu thật sự nhàm chán thì cứ đi tìm người khác mà chơi."
"Bọn họ xuống núi hết rồi, chỉ có sư huynh ở đây, Ninh Nhi chỉ có thể quấn lấy sư huynh thôi!"
"Sư huynh có thể chơi với muội không..."
Tạ Hằng đứng ở bên ngoài, an tĩnh nghe Giang Âm Ninh đúng lý hợp tình làm nũng.
Nàng nhíu nhíu mày.
Ở bên cạnh Tạ Sầm Chi nhiều năm, Tạ Hằng chưa từng thấy người nào dám làm càn trước mặt hắn như vậy.
Đúng là không biết đạo lý.
Nếu là ngày thường, Tạ Hằng dù không thích hình ảnh đấy, nhưng tuyệt đối sẽ không xen vào một câu.
Nàng cảm thấy, bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, cho nên làm nũng như thế cũng là chuyện bình thường.
Nhưng từ khi biết Giang Âm Ninh muốn gϊếŧ nàng, Tạ Hằng không muốn nàng ta tiếp cận Tạ Sầm Chi dù chỉ nửa bước.
Mỗi một hành động của Giang Âm Ninh, đều có khả năng ảnh hưởng đến sự an toàn của Sầm Chi.
Đó là điểm mấu chốt.
Tạ Hằng tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Tạ Hằng đột nhiên xốc mành lên, trực tiếp đi vào trong: "Ta tới chơi với tỷ."
Nàng vừa nói xong, không gian bỗng dưng có chút an tĩnh.
Đâu chỉ Giang Âm Ninh, ngay cả Tạ Sầm Chi cũng buông quyển sách trên tay xuống.
Tạ Sầm Chi hơi nheo mắt, đánh giá Tạ Hằng, tựa hồ cũng không nghĩ tới Tạ Hằng lại xông vào lúc này.
Giang Âm Ninh kinh ngạc nhìn nàng, "Tạ... Tạ Hằng sư muội... Muội tới đây làm gì..."
Thốt xong mấy lời này, Giang Âm Ninh mới ý thức được thái độ của mình không được tốt lắm, vội vàng muốn sửa miệng. Còn chưa kịp nói tiếp, Tạ Hằng đã nhanh chóng tiếp lời: "Ta chơi với tỷ."
Giang Âm Ninh: "..."
Giang Âm Ninh bị nàng làm cho nghẹn họng, vẻ mặt suýt chút nữa mất bình tĩnh.
Tạ Hằng nói chơi với nàng ta, tuyệt đối không phải nói giỡn.
Tạ Hằng đặt đồ ăn trong tay xuống, xoay đầu nói với Tạ Sầm Chi: "Sầm Chi cứ an tâm đọc sách, ta sẽ chơi với sư tỷ." Nói xong, nàng lại mỉm cười nhìn về phía Giang Âm Ninh, "Giang sư tỷ đến đây đi, tỷ chơi cờ đen nhé?"
Giang Âm Ninh: "... Được."
Mặc dù không tình nguyện cho lắm, Giang Âm Ninh cũng chỉ có thể miễn cưỡng lên tiếng. Bảo là không có ai chơi cùng, thật ra chỉ là cái cớ để nàng ta quấn lấy sư huynh mà thôi. Nhưng lời đã nói khỏi miệng, giờ mà phủ nhận thì cũng không được.
Tạ Hằng thấy nàng ta do dự, lại hỏi: "Sư tỷ không muốn chơi với ta sao?"
Giang Âm Ninh ngẩn ra, ngay sau đó ngẩng đầu lên, ngọt ngào cười, "Sao lại không muốn? Ta rất thích sư muội, có thể chơi với sư muội nhiều một chút cũng tốt."
Tạ Hằng mỉm cười: "Thật không? Ta cũng rất thích sư tỷ."
"......"
Trường hợp này vô cùng kì quái, nhưng nàng ta cũng không biết kì quái chỗ nào.
Giang Âm Ninh bị Tạ Hằng đánh phủ đầu nên không kịp trở tay, chỉ có thể không tình nguyện ngồi đối mặt với Tạ Hằng, cố gắng nở một nụ cười tươi tắn xán lạn, vẻ mặt vui mừng chơi cờ với nàng.
Giang Âm Ninh cầm một quân cờ đen, chậm rãi đặt xuống.
Nàng đi một bước, Tạ Hằng tiếp một bước.
Trong điện yên tĩnh, nhất thời chỉ nghe được tiếng cờ vang lên thanh thuý.
Tạ Hằng chơi cờ không được tốt lắm.
Nếu là đánh nhau, nàng số một số hai, nhưng đối với cầm kỳ thư họa, nàng chỉ biết những quy tắc cơ bản nhất, vậy nên chơi chưa được bao lâu đã thua.
Thua cứ thua.
Tạ Hằng cũng không hề cảm thấy thẹn.
Nàng chẳng qua chỉ muốn ứng phó với Giang Âm Ninh mà thôi, thắng thua không hề quan trọng, quan trọng là đừng để Giang Âm Ninh quấy rầy Tạ Sầm Chi.
Nhưng mà sau khi nàng thua mấy lần liên tiếp, cho dù là Giang Âm Ninh cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Tạ Hằng ngồi đối diện vài lần.
Tạ Hằng nghiêm túc tự hỏi nước cờ là gì.
Giang Âm Ninh tự thấy cờ nghệ của mình không tốt, nàng ta quấn lấy sư huynh chơi cờ, cũng chỉ muốn nhân cơ hội bị sư huynh đánh bại, sau đó bắt huynh ấy dạy nàng đánh cờ mà thôi.
Nhưng nàng ta không hề nghĩ tới.
Người tài ắt có người tài hơn, còn người tệ... cũng ắt có người tệ hơn.
Cờ nghệ của Tạ Hằng... dở đến mức khiến người ta giận sôi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giang Âm Ninh, Tạ Hằng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng ta. Nàng cong cong khoé môi, từ tận đáy lòng tán thưởng nói: "Cờ nghệ của Giang sư tỷ thật tốt!"
Giang Âm Ninh: "... Chút tài mọn."
Nói vừa dứt câu, Giang Âm Ninh cảm thấy đoạn đối thoại này có chút quen quen.
Nghe lúc nào nhỉ?
—— "Kiếm pháp của Tạ Hằng sư muội thật là lợi hại!"
—— "Chút tài mọn thôi."
Giang Âm Ninh: "..."
Nàng hoài nghi Tạ Hằng đang muốn chơi nàng.