Nuôi Tôi Đi, Tôi Rất Ngọt

Chương 3: Người đàn ông

Ở khu chung cư vườn hoa Paris trung tâm thành phố, năm gia đình báo án rằng con họ mất tích sống ở đây. Khu chung cư này có vị trí cục tốt, nằm ở khu vực đắc địa, gần trung tâm thương mại, có thể nói đây là chỗ dành cho người có tiền.

Băng qua hai con phố, tại sảnh của khách sạn ba sao ở phía đông của cửa hàng, Tất Phàm Trần đang làm thủ tục nhận phòng.

"Đói quá à, buổi sáng em chưa có ăn sáng." Cố Hoài ôm cái cốc của Tất Phàm Trần, nhõng nhẽo với Tư Trường Dạ: "Anh ơi, mới vừa nãy lúc chúng ta tới đây em thấy có một nhà hàng buffet, chút xíu nữa mình qua đó ăn có được không ạ?"

Tư Trường Dạ thì đang trả tiền đặt cọc, nghe vậy qua loa mà gật gật đầu: "Ờ ờ ờ, mày muốn đi ăn thì đi ăn."

Tất Phàm Trần xưa nay chưa từng đi làm nhiệm vụ chung với hai nhóc choai choai bao giờ, tuổi tác của cậu nhỉnh hơn tí nên trách nhiệm lại phải gánh lên người mình, cho nên lúc phân phòng hai đứa nhóc còn đang ầm ĩ hỏi có nên ngủ chung hay không thì cậu đã trực tiếp quyết định: "Ba người chúng ta ngủ chung một phòng."

Lên lầu cầm thẻ mở cửa phòng, Cố Hoài mới vừa đặt cốc lên trên bàn trà, Bạch Trạch đã nhanh chóng vọt lên, cũng may tay mắt Tất Phàm Trần lanh lẹ, lập tức cầm cốc lên, mới tránh khỏi một hồi thảm kịch.

"Ôi mẹ ơi, cá này là cá gì vậy?" Tư Trường Dạ sửng sốt, "Vừa rồi cháu không thể túm chặt được dây thừng, có phải là do quá đói không ta?"

"Khá kỳ lạ." Tất Phàm Trần cúi đầu liếc nhìn con cá đỏ nhàn nhã, yên lặng mà thở dài, "Trông chừng chó của em."

Tư Trường Dạ sợ Bạch Trạch muốn ăn con cá thiệt, đành nhốt nó trong phòng, tự mình cầm cốc đi.

Cố Hoài vừa ý một nhà hàng buffet bít tết cao cấp, ba người ngồi xuống, mới vừa chọn món xong, đã nghe ba người phụ nữ bàn kế bên đang bàn luận chuyện gì đó.

"Có thật không? Chứ không phải là tự mấy đứa đó lén chạy ra ngoài chơi à?"

"Làm sao mà được, cái gia đình thứ năm vừa mới sinh đứa nhỏ được có mấy tháng, còn bồng ở trên tay ru ngủ, sao có thể lén đi ra ngoài được?"

"Còn nữa, hơn nửa đêm con nhà ai không ngủ mà chạy ra cửa đâu?"

"Đúng là lạ thật, đang yên đang lành sao lại gặp phải chuyện gì vậy trời?"

"Đừng nhắc tới nữa, con nhà tôi học chung trường mẫu giáo với Tâm Tâm, hôm nay mẹ của con bé khóc hết nước mắt, vừa mới ngủ dậy bỗng nhiên không thấy con đâu, này sao mà chịu được."

Tất Phàm Trần cúi đầu trầm mặc nghe, Cố Hoài đối diện nhỏ giọng nói: "Anh ơi anh, có phải là cái con yêu quái trong hồ buổi đêm nó ra đường bắt trẻ em không anh?"

Tư Trường Dạ hù cậu: "Nó chuyên bắt mấy đứa trẻ như mày í, khuya này mày phải coi chừng đó."

Cố Hoài le lưỡi với cậu trai: "Em là tiểu Phúc tinh, yêu quái không dám đυ.ng đến em đâu!"

Tất Phàm Trần trầm giọng nói: "Theo lý mà nói yêu quái trong hồ hành động trên bờ rất khó."

Tư Trường Dạ như là nhớ ra cái gì đó, mở di động ra, ấn vào app: "Em nhớ ra hình như trong miêu tả nhiệm vụ có một điểm mấu chốt, cái gì mà tiếng hát gì đó?"

"Nửa đêm ở quảng trường phát ra tiếng hát." Tất Phàm Trần nói tiếp, "Không rõ là do đâu?"

Nói tới chỗ này, Tư Trường Dạ bỗng nhiên nhỏ giọng, vô cùng thần bí mà nói: "Anh, anh có từng nghe qua truyền thuyết về người cá chưa?"

Ánh mắt Tất Phàm Trần theo bản năng nhìn về phía cái cốc, con cá đỏ trong cốc vẫn đang nhàn nhã tự tại bơi vòng quanh thành cốc, lâu lâu còn phun bong bóng.

Cố Hoài lôi kéo cậu trai hỏi: "Truyền thuyết người cá là sao? Nói cho em nghe với."

Tư Trường Dạ hạ thấp giọng nói: "Anh nghe ông nội kể, nói là rất nhiều năm về trước có người cá tới vùng đất của chúng ta, rồi kết hôn với người lục địa mình, các nàng ta dùng tiếng hát của mình để đầu độc đàn ông, một khi nghe thấy tiếng hát của các nàng, đầu óc sẽ bắt đầu tỉnh tỉnh mê mê, không còn tỉnh táo nữa."

Cố Hoài còn hỏi hết cái này tới cái kia: "Người cá là ai?"

Tư Trường Dạ kiên nhẫn giải thích cho đứa nhỏ nghe: "Người cá chính là mỹ nhân ngư, có nghe qua mỹ nhân ngư chưa?"

"Người cá Ariel trong Disney á hả?" Cố Hoài nói, "Rất là đẹp luôn!"

Tất Phàm Trần khẽ cau mày, cái chuyện giữa người lục địa với người cá, cậu chỉ là so với người bình thường "Có nghe qua" nhiều hơn một chút xíu, không thể nói là biết rất rõ được.

"Em nghĩ tiếng hát của con yêu quái kia chắc chắn là có ý đồ." Tư Trường Dạ tự tin nói, "Đêm nay em muốn nghe thử xem, cái con xấu xí đó nó hát cái gì."

Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người ngồi nghe xung quanh về vụ mất tích của mấy đứa trẻ. Đa số đều là nghe nói, nhưng đại khái cũng không khác mấy, đó là buổi tối vẫn đi ngủ như bình thường, buổi sáng bỗng không thấy bóng dáng đâu, trong chăn cũng không còn hơi người, nhất định là lúc nửa đêm đã biến mất.

Những đứa trẻ mất tích mới năm, sáu tuổi, một số đứa chỉ mới vài tháng tuổi, em bé kia được mẹ bồng trong tay ôm vào trong ngực ngủ, ngày hôm sau cũng biến mất tăm, thật khó mà tin được.

Trước Tất Phàm Trần suy đoán con quái trong hồ không thể có tốc độ nhanh như vậy được, bây giờ nhìn lại nó không chỉ có tốc độ nhanh, hơn nữa còn có thể tránh tai mắt của người khác.

Đêm nay phải giải quyết xong chuyện này, nếu không sẽ còn có nhiều đứa trẻ khác sẽ bị bắt. Tất Phàm Trần nghĩ tới đây, lại liếc nhìn đứa nhỏ Cố Hoài kế bên.

"Hôm nay là thứ bảy, 7h tối sẽ có đài phun nước." Tất Phàm Trần nói, "Chúng ta nhất định phải ngăn mọi người tới đó trước khi làm rõ được vụ bên trong hồ, đông người sẽ rất phiền."

"Anh, chúng ta ở đây chỉ có anh là có thể di chuyển dưới nước." Tư Trường Dạ buồn rầu nói, "Vậy hai đứa em làm gì nha?"

"Hai em ở trên bờ chờ anh." Tất Phàm Trần nói, "Nếu như hai em có thể tìm được phòng phát thanh, thì hãy thông báo đài phun nước đêm nay bị hủy."

Quảng trường mở cửa, ngăn không cho người tới thì không hợp lý, nhưng vẫn có thể dùng phòng phát thanh.

"Được." Hai đứa đáp lại.

Mặt trời lặn sớm vào đầu mùa xuân, 6h trời tối rất nhanh. Tất Phàm Trần dặn bọn họ không được tách nhau ra, nhanh tìm một chỗ ấn nấp, sau đó từ trên bờ đi xuống nước.

Trên người cậu trang bị đầy đủ quần áo sư phụ đưa cho cậu, làm bằng loại vải đặc biệt, không những không sợ lạnh, mà còn không thấm nước. Thuận tiện nhất, là cái túi làm từ một loại vải đặc thù, không gian chứa đồ rất lớn, Tất Phàm Trần vì để không bị người khác chú ý, đều nhét mọi thứ vào trong túi.

Tất Phàm Trần mới vừa xuống nước, Tư Trường Dạ bên này cũng vừa tìm được một cái phòng an ninh ở phía bắc của quảng trường. Đang muốn gõ cửa, Cố Hoài bỗng nhiên hô một tiếng.

Cậu trai nhìn sang, nhìn thấy cái cốc trong tay Cố Hoài lay động, con cá đỏ bên trong giống như có hơi nóng nảy bất an, thỉnh thoảng va vào thành cốc.

"Chuyện gì thế này?" Hai đứa hai mặt nhìn nhau.

Lúc này, Bạch Trạch vẫn luôn yên tĩnh nãy giờ bỗng chạy về hướng hồ. Tư Trường Dạ nhất thời không chú ý, dây thừng trong tay lỏng ra, chờ khi cậu trai phản ứng lại, đã nhanh chóng đuổi theo Bạch Trạch: "Chờ tao đã!"

Cố Hoài vẫn luôn nhớ rõ lời căn dặn của Tất Phàm Trần không được rời khỏi anh Tư, lúc này cũng không quan tâm trạm phát thanh gì, chạy theo Tư Trường Dạ.

Lúc này trên quảng trường không ít người, vì là cuối tuần, có rất nhiều người ăn cơm xong tới đây tản bộ. Cố Hoài chạy theo một phút chốc, cái cốc trong tay lay động kịch liệt, cái nắp gỗ đậy cốc bị nó thúc mở ra.

Bé nhanh chóng lấy tay đè nắp lại, gọi với về phía trước: "Anh ơi chờ em với!"

Hai đứa rất mau đã chạy đến bên hồ, Tư Trường Dạ vội ngăn Bạch Trạch muốn nhảy xuống nước lại, thở hồng hộc nhìn phía Cố Hoài: "Mày chạy tới đây làm gì? Đứng đằng kia chờ anh không được à?"

"Anh ơi, con cá giống như muốn nhảy ra ngoài nè." Cố Hoài mới vừa đưa cốc tới trước mặt cậu trai, cái nắp đã bị thúc mở ra.

Trong nháy mắt, con cá đã nhảy từ trong cốc nhảy ra, tạo thành một vòng đường cung duyên dáng, thẳng tắp nhảy tủm vào trong hồ.

"..."

"Làm sao bây giờ." Cố Hoài sững sờ, "Không phải tại em."

Tư Trường Dạ trầm mặc nhìn mặt hồ gợn sóng, nói: "Anh làm chứng, không phải tại mày."

Dưới nước.

Tất Phàm Trần ước lượng độ sâu của hồ tầm ba mét, cậu lặn xuống đáy hồ, chân giẫm phải một đống bùn nhão, trước mắt cũng mơ hồ.

Thông thường những tạp chất trong nước sẽ chìm xuống đáy hồ, nhưng nước dưới hồ sẽ không đυ.c như bây giờ, điều này cho thấy thực sự có vấn đề, có thứ gì đó ở bên dưới.

Nước đυ.c ngầu, còn là ban đêm nữa, tầm mắt của cậu bị giới hạn, cơ hồ không thấy rõ có gì ở dưới đáy.

Tất Phàm Trần nhắm mắt tập trung lắng nghe âm thanh xung quanh, cậu chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sột soạt phát ra phía trước, cách hồ nước, rất khó để nhận ra.

Rất nhanh, âm thanh càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng gần, tay phải Tất Phàm Trần chạm bên mé hông của mình, nhíu mày. Cách một màn nước đυ.c, cậu đã có thể nhìn thấy một cái bóng đen mơ hồ đang bơi về phía cậu, với tốc độ cực nhanh, đang lượn lờ gần bên cạnh cậu, dường như cũng đang thăm dò cậu.

Tay cậu mò xuống chuôi kiếm trong túi, nhanh chóng rút kiếm ra.

Đối phó với loại quái vật này, hàng nóng vẫn tốt hơn.

Tra thân kiếm ra khỏi vỏ, trong nước đυ.c ngầu lóe lên một tia sáng, mũi chân Tất Phàm Trần đạp lên một tảng đá, mượn lực đẩy tới, rẽ ra một đường nước, sượt qua bóng đen kia, sau đó nhanh chóng lùi ra xa.

Sau khi tiến tới lùi lại vài lần, Tất Phàm Trần cũng chạm mặt với thứ kia. Mặc dù đâm trượt mục tiêu, nhưng với khoảng cách rất gần, Tất Phàm Trần rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dạng của nó, là một con quái vật dài khoảng 1 mét, tóc tai bù xù, có đuôi cá, không thấy rõ được mặt, hình như là mặt người.

Tất Phàm Trần nhận ra được bóng đen kia đang tiếp cận mình từ phía sau, cậu nhanh chóng ném thanh kiếm ra khỏi tay, kiếm rời khỏi tay tự động thu về, con quái vật vẫn ở xung quanh, nó bơi rất nhanh, khiến Tất Phàm Trần không xác định rõ vị trí của nó.

Cậu để ý thấy mặc dù tốc độ di chuyển dưới nước của nó cực nhanh, nhưng vẫn chưa làm thương tổn cậu, nó chỉ đang bơi vòng xung quanh cậu. Tất Phàm Trần tra thanh kiếm vào bao, chìm xuống đáy hồ, từ từ lui về sau.

Nó bơi với tốc độ quá nhanh, phải dụ nó ngoi lên đất liền mới có thể ra tay. Mà lúc này trên quảng trường rất đông người, nếu dụ nó lên bờ, chắc không cần yêu quái hành động, người có trái tim bình thường cũng bị hù cho chết khϊếp.

Bóng đen kia cũng đang đi theo cậu, cậu lùi về sau, bóng đen liền tiến lên.

Hiện tại cách tốt nhất đó là dụ nó đi tới phía dưới nội thành, bên kia có ít khu dân cư, sẽ không khiến mọi người hoảng loạng.

Tất Phàm Trần chăm chú theo dõi chuyển động của con quái vật, không ngờ phía sau chân có một cái hố, cậu lùi về sau, chân lùi hụt, làm mất cân bằng dưới nước.

Cậu theo bản năng giang hai tay ra, một giây sau, phía sau lưng được một đôi tay đỡ lấy, cậu ngã vào trong một l*иg ngực.

Bị người ôm lấy từ phía sau, Tất Phàm Trần giãy dụa cũng không kịp, trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói trầm thấp, "Thật kỳ lạ, cậu vừa mới móc kiếm ra từ đâu vậy?"

- --------------