Kỷ Duy và Liễu đều là những người rất khôn khéo, những người thường muốn qua mặt họ là chuyện gần như không thể.
Quả nhiên, chỉ tầm mười lăm phút sau, Triệu Tiền thị đã ra khỏi cửa, gương mặt mang theo nét xấu hổ, Kỷ Đào chỉ nhìn thoáng qua qua cửa sổ rồi thu lại tầm mắt.
Liễu thị đi đến, nói: “Đào Nhi, mấy hôm nữa là đã đến tết Nguyên Tiêu rồi, con có muốn lên trấn đi dạo một vòng không?”
Tết Nguyên Tiêu ở Càn quốc, thật ra chỉ là một dịp để các thiếu nam thiếu nữ có cơ hội kết cặp khác phái dạo chơi, cô nương nhà nông hiếm có dịp được dạo phố, các nữ nhi nhà quan lại hay nhà giàu có cũng đi cùng huynh trưởng ra ngoài.
Từ sau khi Tiền gia rời đi, Liễu thị đã có chút ủ rũ. Khi nàng nhìn thấy vẻ trông đợi trong ánh mắt của bà, Kỷ Đào gật gật đầu: “Đi dạo một chút cũng tốt.”
Liễu thị hơi mỉm cười, nhìn thấy cuốn sách trong tay Kỷ Đào, cười nói: “Con cứ đọc sách tiếp đi.”
Liễu thị lúc nào cũng nhanh nhẹn, Kỷ Đào đã đồng ý với bà sẽ đi đến trấn trên vào tết Nguyên Tiêu, vào hôm mười ba bà đã đưa một bộ y phục màu lục nhạt đến, màu xanh lục nhẹ nhàng tựa như ý xuân, nàng mặc lên lại càng tô thêm vẻ yêu kiều xinh đẹp.
Liễu thị thấy vậy thì vô cùng vừa lòng, khi Kỷ Đào thay y phục, tiếng gõ cửa vội vàng truyền từ bên ngoài đến.
Nghe thấy tiếng bước chân của Duong ma ma đi mở cửa, rồi lại nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân đi vào trong.
“Cô nương, Dương Đại Viễn đang đứng ở ngoài, muốn mời ngài đi sang nhìn một chút.” Dừng một chút, bà lại bổ sung nói: “Dáng vẻ của hắn trông rất vội vã.”
Kỷ Đào đứng lên đi lấy hòm thuốc, thuận tay mở ra kiểm tra một lượt. Liễu thị thấy một loạt hành động của nàng, thở dài: “Còn may là con còn chưa gả chồng, y như lời con nói, nhà ai lại để cho con chạy đi chạy lại mỗi ngày như vậy đây……”
Kỷ Đào đi tới cửa, nghe bà nói vậy thì quay đầu mỉm cười: “Nương, đừng nhắc lại mãi, con sẽ đi nhanh rồi về mà.”
Dương Đại Viễn đúng thật là đang đứng ở cửa, vẻ mặt nôn nóng, thấy Kỷ Đào bước ra thì thở một hơi nhẹ nhõm: “Kỷ cô nương, nhanh chóng đi theo ta sang khám bệnh một chút, đại tẩu của ta vì sao lúc nào cũng nôn ói, sắc mặt cũng không ổn chút nào, dù là gì cũng không ăn nỗi, còn chưa kịp nuốt xuống đã nôn ra rồi……”
Kỷ Đào dừng bước chân, bình thản nói: “Tất cả đều bình thường, ta có đến cũng vô dụng.”
Dương Đại Viễn thấy nàng không đi, càng nóng nảy, thúc giục nói: “Ngươi là đại phu……”
Lúc này Dương ma ma bước ra từ trong viện, im lặng cầm lấy hòm thuốc của Kỷ Đào, cười nói: “Nhà các ngươi toàn là những người trẻ tuổi, không biết người mang thai ai cũng phải trải qua mấy thứ này. Mấy chuyện như vậy ta cũng đã thấy nhiều rồi, đều không có chuyện gì lớn cả, đợi qua đoạn thời gian này là tốt rồi.”
Giọng điệu Dương ma ma rất nhẹ nhàng, trên mặt bà lại mang đầy ý cười.
Dương Đại Viễn nhìn thấy, cũng khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Kỷ Đào xoay người bước vào nhà, lại bị Dương Đại Viễn ngăn lại: “Kỷ cô nương, ngươi cứ đi đến chỗ bọn ta khám thử xem sao đi, nếu thật sự như ma ma nói thì vẫn là tốt nhất. Chỉ là tình hình của đại tẩu của ta thật sự rất nghiêm trọng, đã hai ba ngày rồi cũng chưa ăn được chút gì, ngay của uống nước cũng nôn ra, chúng ta đều đang nghi ngờ rằng liệu có phải là nàng ấy ăn trúng gì đó nên hỏng bụng.”
“Được rồi.” Kỷ Đào lại lần xoay người đi về phía Dương gia, gia cảnh của Dương gia bây giờ cũng rất tốt rồi, rất bỏ công với việc mời đại phu bốc thuốc cho Phùng Uyển Phù, nàng cũng không có thù với bạc.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ma ma đi cùng với ta đi.”
Dương Đại Viễn vẫn chưa từ chối, dù sao thì chuyện Phùng Uyển Phù mang thai, Dương ma ma cũng biết.
Vừa đi qua một con đường, chuẩn bị quẹo vào đường đi vào Dương gia, xa xa đằng trước có một nam tử thanh sam, nhìn qua thì tầm khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt mày tuấn tú, khóe miệng hơi có nét cười cong cong, đuôi mắt hơi xếch lên. Khuôn mặt vẫn còn được coi là văn nhã, bước chân như hư không, dưới mắt còn có quầng thâm, vừa nhìn đã biết đây là dáng vẻ do túng dục quá độ.
Kỷ Đào vừa nhìn một cái đã thu hồi tầm mắt, nàng chưa từng gặp qua người này, có lẽ người này là thân thích nào đó của người trong thôn Đào Nguyên.