Khó Gả

Chương 15

Kỷ Đào đặt tay nải xuống, mở ra lấy các dược liệu bên trên ra, bên dưới lấy ra bánh nướng, đưa cho Phó đại phu, tự mình lấy một cái gặm lấy. Đi cả nửa ngày, nàng đã đói rồi, hơn nữa bánh khô này thường ngày ăn cũng đã rất ngon.

Bốn người ngồi thành vòng, Kỷ Đào và Phó đại phu ngồi cùng nhau.

Bên này ăn uống vui vẻ, Kỷ Đào đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu về của Phùng Uyển Phù.

Kỷ Đào dừng mắt ở chiếc bánh bột ngô màu sắc ám vàng trên tay Phùng Uyển Phù, cuối đầu nhìn lại chiếc bánh trắng nõn trên tay mình, mới nhớ ra, người trong thôn đa số chỉ ăn thô lương.

*Thô lương: lương thực phụ như ngô, khoai, sắn, đậu,...

khác với tế lương như bột mì trắng, gạo,...

Nghĩ đi nghĩ lại, lấy ra hai cái bánh, đưa mỗi người một cái, cười nói: “Phùng cô nương, hôm nay cảm ơn Đại Thành ca dẫn đường, hai người cũng vất vả rồi, ăn cái này đi.”

Phùng Uyển Phù không lấy, chỉ cúi đầu. Trái lại, Dương Đại Thành vươn tay lấy một cái, cười nói: “Ta tuổi trẻ sức khỏe tốt, tế lương cho ta thật lãng phí, Phù nhi yếu ớt, cho nàng ta ăn đi.”

Kỷ Đào đứng dậy, một mực nhét bánh cho Dương Đại Thành.

Dương Đại Thành cầm lấy hai cái, hắn cũng không phải ăn không nổi tế lương, chỉ là từ nhỏ đã tiết kiệm quen rồi, giờ đã quen rồi, lúc này nhìn thấy Kỷ Đào đưa thức ăn qua, mới nhớ ra hắn nên tinh tế với Phùng Uyển Phù một chút, liền có chút áy náy nhìn Phùng Uyển Phù: “Phù nhi, sau này trở về , ta sẽ mua cho nàng ít bột mì.”

Phùng Uyển Phù đỏ cả mặt, ăn từng miếng nhỏ, Dương Đại Thành nhìn thấy, càng cảm thấy mắc nợ nàng rất nhiều: “Phù nhi, nàng yên tâm, cả đời này ta sẽ đối tốt với nàng.”

Kỷ Đào có chút sững sờ, nàng nhìn Phó đại phu bên cạnh, ngẩn ra một hồi mới biết bản thân không nghe lầm, vừa nãy lời Dương Đại Thành nói ra là đang biểu lộ tình ý với Phùng Uyển Phù sao?

Chỉ thấy Phùng Uyển Phù đứng dậy đi ra sau, Kỷ Đào có thể thấy mặt nàng ta đỏ lên, rõ ràng là đang xấu hổ.

Phùng Uyển Phù đi quanh đại thụ, đi cũng thật nhanh, tay vô ý thức gạt cành cây ra, Kỷ Đào tình cờ nhìn thấy từ trên rơi xuống vật hình cầu màu nâu trước mặt, xung quanh cơ hồ còn có vài con ong, Kỷ Đào đột nhiên nghĩ đến thứ gì, trong lòng kinh hãi, liền bật dậy, đưa tay kéo Phó đại phu chạy tới chạy lui.

Phó đại phu đại khái ở rừng này nhìn thấy nhiều rồi, trước khi Kỷ Đào lôi kéo, ông cũng đã đứng lên, hai người tốc độ cực nhanh thoát ra ngoài.

Phía sau, tiếng hét của Phùng Uyển Phù đột nhiên vang lên khắp rừng.

Kỷ Đào chạy thật nhanh, trong nháy mắt có chút hoảng loạn xem đi bên nào mới đúng.

Âm thanh của Phùng Uyển Phù ngày càng xa, nhưng âm thanh vo ve phía sau khiến nàng càng nhanh hơn vài phần, Phó đại phu lúc này cũng bộc phát sự nhanh nhẹn không hợp với tuổi của mình. Cũng không hề buông tay Kỷ Đào.

Đột nhiên, bàn chân Kỷ Đào bị vẹo, thân thể không tự chủ ngã xuống gian cỏ cao đến đầu gối, nàng có chút cấp bách, ngoài miệng nói: “Sư phụ, người mau đi đi, đừng lo cho con.”

Phó đại phu dừng lại, đưa tay muốn kéo Kỷ Đào trong bụi cỏ ra.

“Sư phụ, chân con trẹo rồi, người mau chạy đi.”

Phó đại phu không chần chờ nữa, xoay người chạy đi.

Kỷ Đào bò sát đất, sát nhất có thể, xung quanh đều là cỏ, trên đỉnh đầu là tiếng vo ve, ngửi thấy mùi hoa cỏ ở đầu chóp mũi, nhưng lúc này nàng lại bình tĩnh lạ thường, suy nghĩ rất nhiều, nếu bị ong chích quá nhiều có chết không?

Hay vận khí tốt một chút, chịu chút thương tích mà có thể rút lui?

Tiếng vo ve trên đỉnh đầu lướt qua, cũng đồng thời cảm thấy bả vai đau nhói, càng lúc càng đau, nàng cắn chặt môi, không chút động đậy.

Rất nhanh, tiếng vo ve đã xa, nàng lập tức đứng dậy chạy sang hướng khác, cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì đã ngã vào bụi cỏ.

Chưa chạy được mấy bước, chân đang nhảy qua gốc đại thụ thật nhanh, đột nhiên một bàn tay tái nhợt vươn tới...

Bàn tay đó trắng nõn thon dài, mặt trên ẩn hiện gân xanh, nhìn có chút tái nhợt không bình thường.

Tay Kỷ Đào bị giữ chặt, trong lòng kinh sợ, cảm giác không khác gì ban nãy nhìn thấy tổ ong vò vẽ, nơi này thâm sơn cùng cốc, ngoài Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù đang bị đám ong bám lấy, Phó đại phu đã đi trước, ở đâu ra người khác?

Đang muốn vùng ra, thì nghe thấy âm thanh trầm trầm của nam nhân khá quen thuộc bên tai: “Đào nhi.”

Kỷ Đào trong phút chốc nhìn thấy rõ người bắt nàng, Lâm Thiên Dược.

Hắn sao lại ở đây?

Lâm Thiên Dược thấy nàng không giãy giụa nữa, duỗi tay kéo cô vào hốc cây phía sau.

Cổ thụ này không biết sống được bao nhiêu năm, giờ đã rỗng tuếch, Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược dáng người đều thon gầy, trong này hai người đứng cũng không quá chật chội.

“Sao ngươi lại ở đây?” Kỷ Đào không giấu nỗi kinh ngạc, hỏi.

Lâm Thiên Dược lùi lại một bước, lại phát hiện nơi này quá nhỏ, căn bản không thể lui, ánh mắt vi ám trả lời: “Hái thuốc.”

Lời ít, ý nhiều, hắn tất nhiên không muốn nói đến chuyện này.

Kỷ Đào đã thấy bên cạnh hai người có tay nải, bên trong lấp ló vài chiếc lá non, trong lòng hiểu ngay.