Người đàn ông quen kiểm soát mọi thứ đã đẩy cô xuống nền đất lạnh, nhưng Thiên Thiên lại thuận thế lăn một cái, ngồi lên người ông.
Bàn tay nhỏ mềm mại của cô một đường trượt xuống ngực, ái muội liếʍ liếʍ khóe môi, “Chú, để em tới phục vụ chú!” Nói xong, cô vừa cúi xuống áp bộ ngực đầy đặn của mình cọ cọ vào môi ông, rồi chậm rãi mở từng cái nút áo.
Để đối phó với một người đàn ông cao cao tại thượng, chính là phải thuần phục được anh ta, nói một cách trực tiếp hơn, là huấn luyện anh ta.
Cô cởi chiếc thắt lưng màu đen trói tay anh, cởϊ áσ ngực để lộ hai bầu ngực trắng nõn và đầy đặn, hai đầu nhũ hoa hồng hào run rẩy đung đưa qua lại khi cô vặn vẹo, Thiên Thiên cài lại nút áo sơ mi một cách chỉnh tề, rút
ra một chiếc roi da nhỏ màu đen. từ phía sau từng li từng tí lướt qua người ông, "Chú, nằm trên đất có lạnh không?"
Người đàn ông giãy giụa kịch liệt lên, ánh mắt Thiên Thiên ngưng lại một chút, đôi tay nhỏ bé mềm mại nhéo cổ hắn, tiếng “chát chát” từ roi da” vang lên hai lần, “Hư ~ chú nghe lời một chút nhé ~ bằng không……”
Cô dụi mông vào côn ŧᏂịŧ đang căng cứng của ông, ý vị thâm trường cười, “Chắc chú cũng không muốn, cái côn ŧᏂịŧ thô to này phải ăn roi chứ nhỉ!”
Dù cho người đàn ông này có lực kiềm chế mạnh, áp đi sự hưng phấn nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, "Cô là ai! Cô muốn làm gì!"
Thiên Thiên dùng roi da lướt qua gốc căn ông, cúi đầu cắn môi ông, tay nhỏ đặt trên ngực, “Em là ai không quan trọng, em chỉ là muốn chú thoải mái thôi ~”
Cô nâng người lên, để lộ hạ bộ nhẵn nhụi, âʍ ɦộ ướŧ áŧ đã đói khát cầu ăn từ lâu, cô ngồi xuống côn ŧᏂịŧ to lớn của người đàn ông, và ngay khi cô hoàn toàn nuốt trọn cô nhéo núʍ ѵú của người đàn ông.
Lục An Nhân nằm trên mặt đất bị người khác tàn sát, trong lòng lại cảm thấy kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, ông vậy mà lại khao khát cảm giác bất lực bị người khác bài bố, bị người khác giẫm lên tôn nghiêm làm ông sảng khoái đến run rẩy. Thiên Thiên đắc ý cười nhạo một tiếng, một bên múa may roi quất ào ngực và bụng ông, một bên nhấc chân đưa đến miệng ông.
“Liếʍ!”
Người đàn ông thở hổn hển, thè lưỡi liếʍ ngón chân như ngọc của cô, háo hức nhìn người phụ nữ đang chậm rãi lên xuống, “Mau lên!”
Thiên Thiên rút ngón chân ra, nhét áo ngực chặn miệng ông ta, gằn từng chữ một, “ngươi không có tư cách nói chuyện! Chủ nhân muốn thao ngươi bao nhiêu, thao như thế nào cũng được, hiểu chưa? Chó hoang!”
Cô dùng roi bóp cổ hắn, nghe tiếng thở dốc khó khăn của ông, nhanh chóng lắc mông, “Chủ nhân rất thích côn ŧᏂịŧ của ngươi, nhanh lên một chút!”
Người đàn ông phục tùng tăng tốc nhanh hơn, Thiên Thiên ngẩng đầu, tay nhỏ nắm lấy núʍ ѵú ông vặn mấy cái, dâʍ ŧᏂủy̠ giàn giụa chảy từ tao huyệt bị ông cắm đến tê ngứa, “chó hoang phát dục, chủ nhân thao ngươi có sướиɠ không? Côn ŧᏂịŧ to mau nhanh thêm một chút! Lại mau một chút! Nga ~ tao cẩu! côn ŧᏂịŧ thật to, chủ nhân mỗi ngày đều phải thao côn ŧᏂịŧ ngươi!”
Cô ghé lại gần người đàn ông, cắn núʍ ѵú nhỏ của ông, “Chủ nhân muốn ăn vυ' ngươi, tại sao chó đực lại không tiết sữa cho chủ ăn?”
Cô lấy chiếc áσ ɭóŧ từ miệng người đàn ông ra và tát vào mặt ông ta hai cái, người đàn ông vừa đau vừa sảng khoái quát: "Chủ nhân cắn nhẹ, sữa của chó đực sắp chảy ra rồi!”
“Có muốn chủ nhân thao ngươi không? Hả? Chủ nhân kẹp côn ŧᏂịŧ đen to có sướиɠ không? Vυ' cũng tô đấy, đáng tiếc không tiết sữa, có muốn chủ nhân thao ngươi tới khi tiết sữa không?”
“Muốn! Thao ra sữa để chủ nhân hút, muốn chủ nhân kẹp côn ŧᏂịŧ ta!”
Thiên Thiên cởi roi quấn trên cổ ông ra, quất trên người ông hai cái, roi da nhỏ quất trên người cũng không làm đau mấy, sau một thời gian ngắn đau đớn, chỉ còn lại có một cỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, Lục An Nhân vô lực vặn vẹo thân thể, hai gò má đỏ bừng, hai mắt mơ hồ, "Chủ nhân! Xin để cho chó hoang bắn ra ngoài! Thật là khó chịu! Cầu xin chủ nhân!”
Thiên Thiên nhấc người đứng lên, côn ŧᏂịŧ dính dâʍ ŧᏂủy̠ căng cứng đến đỏ bừng, hai túi thịt ủy khuất rũ ở phía dưới, cặp đùi thô tráng của ông run lên, đạp lung tung vài cái, “Chủ nhân! Mau làm ta bắn ra!”
Thấy ông đau đớn lắc đầu, Thiên Thiên nâng chân dẫm lên côn ŧᏂịŧ ông, đánh một vòng quanh qυყ đầυ ôngg, “đồ chó hoang, không cho ngươi xuất tinh, ngươi có thể làm sao bây giờ?"
Lục An Nhân đã hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm cùng lý trí, kɧoáı ©ảʍ bị người khác tàn nhẫn khống như thế này. Chưa từng có tình nhân nào cho hắn cảm giác thoải mái. Hắn thở hồng hộc, giống như một cá sắp chết, "Chủ nhân, chủ nhân! Mau để côn ŧᏂịŧ chó hoang bắn ra đi! Sắp không được rồi!”
Thiên Thiên nghiền ngẫm cười, dùng chân kí©ɧ ŧɧí©ɧ dụng vọng của ông, “Nếu là chó đực, tại sao lại biết nói tiếng người? Hửm?”
Ông nhắm hai mắt lại, khóe mắt tựa hồ có nước mắt lướt qua, “Uông! Gâu gâu gâu!”
Thiên Thiên vừa lòng cực kỳ, ngồi xổm xuống tháo roi da quấn quanh côn ŧᏂịŧ ra, trong nháy mắt tháo xuống, một dòng tinh dich trắng đực bắn lên mặt cô, cô vươn đầu lưỡi phấn hồng của mình từng chút từng chút một liếʍ sạch, giúp anh nới lỏng xiềng xích trên người mình.
“Chú có vui không?” Thiên Thiên lắc lắc côn ŧᏂịŧ đã mềm nhũn của ông, “Còn muốn nữa không?”
Hô hấp Lục An Nhân từ từ bình ổn trở lại, dùng ánh mắt phức tạp và chật vật nhìn cô, cuối cùng chậm rãi phun ra một câu đầy sự kinh ngạc, “Muốn!”