Hiện Trường Vụ Tai Nạn

Chương 5: Mỗi ngày đại Ꮯôn Ŧhịt̠ ba ba đều rót Ŧiиɦ ᗪịƈɦ vào tiểu tao bức con gái ( H, văn phòng play )

Thiên Thiên đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ta chuyển hóa thành năng lượng, lấp đầy cơ thể kh của mình.

Một lần làm sao đủ? Cô cần nhiều thức ăn hơn.

Vào cuối tuần, Thiên Thiên mặc bộ đồ thủy thủ đi tới công ty ba ba, cô không thích đi xe buýt, hầu hết đàn ông trên xe buýt đều là những người đàn ông thấp bé và đáng khinh, không thể gặp được đồ ngon nào cả.

Cô cầm túi cơm hộp lên lầu, không quan tâm những ánh nhìn xung quanh, thư ký ba ba dẫn cô vào trong phòng làm việc. Đã qua 12 giờ trưa, Hạ Trạch vẫn ngồi làm việc, đối với việc cô đến cũng không phát hiện.

Thiên Thiên chống hai tay lên bàn, đẩy đồ ăn còn đang nóng hổi qua, “Ba ba, người không đói bụng sao?”

Lúc này trông cô giống như con gái nhỏ quan tâm đến ba ba mìn, nếu bỏ qua bộ ngực đầy đặn và đôi mắt quyến rũ của cô, Hạ Trạch sẽ rất cảm động.

Anh ta thờ ơ nhìn bé gái mảnh mai trước mặt, đặt bút trên tay xuống.

“Tại sao con lại ở đây?” Anh ta không thích khi đang làm việc bị người khác quấy rầy, nhưng anh ta cũng không có mấy phản kháng trước sự ghé thăm đột ngột của cô bé.

“Đến mang đồ ăn cho ba ba a ~ ba ba không đói bụng sao?” Cô mê mẩn ánh mắt dè dặt và nghiêm nghị của anh ta lúc này, ngồi xuống trong lòng anh.

Chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô chỉ dài đến đùi, khi cô vừa ngồi xuống thì đã có ánh mắt thoáng nhìn qua cảnh vật bên dưới.

Ánh mắt Hạ Trạch tối sầm lại, bàn tay to ấm áp của anh ta chạm vào cái đùi thon thả của cô bé, không hề trở ngại sờ đến nơi riêng tư đã rỉ nước.

“Tiểu tao hóa, không mặc qυầи ɭóŧ mà dám đi ra ngoài? Hửm?” Anh ta cau mày nói, chỉ cần nghĩ tới cô bé bị người đi đường nhìn thấy tình cảnh bên dưới, anh ta có chút tức giận.

Tay nhỏ của Thiên Thiên dán vào l*иg ngực phập phồng của anh ta, nhẹ nhàng ghé vào đầu vai anh ta, cọ cọ vào người giống như con mèo nhỏ, “Con muốn tạo bất ngờ cho ba ba a ~”

Ngón tay anh ta đã luồn vào giữa hai chân cô, đẩy hai cánh hoa đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ra, “Sao lại ướt nhanh thế này?”

“Nha ~ bởi vì con vẫn luôn nghĩ đến côn ŧᏂịŧ lớn của ba ba, cho nên phía dưới liền ướt ~” má cô đỏ bừng, cách khe hở ngón tay nhìn lén vẻ mặt anh ta đã trở nên nóng nảy, hai bắp chân mảnh mai cọ vào quần anh ta.

“Ba ba ~ Doanh doanh rất nhớ ngươi ~” Giọng nói cô mềm mại, nũng nịu cắn lỗ tai anh, cho đến khi hơi thở của Hạ Trạch càng ngày càng gấp gáp, côn ŧᏂịŧ phía dưới cách một lớp quần nhô cao lên.

Dưới bộ đồng phục của cô gái nhỏ, hai nhũ thịt đầy đặn trước ngực đè ép lấy ngực anh ta, mông nhõ cọ xát đùi anh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ đã cương cứng của anh, Hạ Trạch kêu lên một tiếng, nhịn không được cởϊ áσ ngoài của Thiên Thiên ra.

“Ba ba cũng nhớ con, nhớ cái tiểu tao hóa chảy nhiều nước này! Còn dám tự đưa tới cửa cho ba ba thao! Thật là đứa con gái dâʍ đãиɠ!” Hai Bàn tay to lớn của anh ta lột áo cô ra, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bộ ngực nõn nà, cúi đầu cắn lên cái núʍ ѵú nhỏ hồng hào, dùng đầu lưỡi ấm áp liếʍ láp, phát ra tiếng sột soạt.

"Con thích không? Ba đang ăn vυ' bảo bối, có thích không? Nói cho ba nghe!"

"Con thích ~ thích ba ba ăn vυ' Doanh Doanh ~ ngô ~~” Cô vẫn kiêng kỵ người bên ngoài, chỉ có thể rên rĩ bên tai anh ta.

“Có muốn ba ba rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tiểu nộn bức Doanh Doanh không? Sinh một đứa cháu gái cho ba ba cùng nhau thao được không?” Nói xong anh ta bóp thật mạnh cái mông tuyết trắng của cô, côn ŧᏂịŧ sưng to không ngừng cọ vào bắp đùi cô.

Trong cơ thể Thiên Thiên lướt qua từng luồng điện tê dại, bàn tay kia xoa nắn làm cô thoải mái vô cùng, toàn thân mềm nhũn như bông, tiểu huyệt chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ướt một mãng trên quần anh ta, cô khó chịu ngẩng đầu rêи ɾỉ, hai cánh tay như ngó sen ôm lấy cổ anh ta, vặn vẹo eo mãnh khảnh cầu xin.

“Ngô ~~~ ba ba ~~~ cho con gái đi ~ mau ba ba ~~ Doanh Doanh muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn ba ba~~”

Hạ Trạch bị cô cọ đến nóng người, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ xé rách ống quần mình, lộ ra côn ŧᏂịŧ thô to đen tím, dữ tợn hướng lên người cô gái nhỏ.

“Lãng hóa, vậy mà dám kêu ba ba thao tao bức ngươi, đồ dâʍ đãиɠ!” Anh ta cởi từng cúc áo, căng cứng hai chân, áp cái bụng săn chắc của mình vào người cô, kéo khóa lôi côn ŧᏂịŧ sưng to ra đâm vào huyệt động.

“Bảo bối nhi ~~ ba ba thương ngươi ~ ba ba đại dươиɠ ѵậŧ đều cho ngươi ăn! Hảo khẩn ~ hảo nộn huyệt! Thật là dâʍ đãиɠ thân mình a!” Hạ Trạch hưởng thụ sự chặt chẽ và đĩ thõa của cô, nhìn côn ŧᏂịŧ nhét nhét đầy tiểu huyệt không một kẽ hở, hai mép âʍ ɦộ hồng hào đã ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, lông mao của anh ta đều dính đầy dâʍ ɖị©ɧ cô tiết ra.

Thiên Thiên đặt bàn tay yếu ớt và không xương của mình lên ngực người đàn ông, và khẽ ngâm nga: “ưm ~~ a ~~ ba ba ~~ ư ~~ ba ba ~~ tiểu bức con gái rất ngứa ~~ ba ba ~~ làm ta ~~côn ŧᏂịŧ lớn ba ba làm ta ~~”

Hạ Trạch nheo mắt, thở hổn hển, dùng hai tay siết chặt cặp đùi thon gọn và thẳng tắp của cô, lộ ra da^ʍ huyệt phấn nộn, “Tiểu tiện hóa, muốn ba ba đâm sâu vô phải không?”

“ưm a ~~ a ~~ ba ba ~~ ba ba ~~ thao con ~~ làm chết con gái ba đi ~~”

Anh ta vừa lòng cười, cắn một ngụm trên cổ cô, “Mẹ nó! Biết ngay ngươi là đồ tao hóa phóng đãng mà! Nga! Con gái chưa thành niên suốt ngày phát lãng, ba ba sao có thể không thỏa mãn ngươi! Làm chết ngươi! Tao hóa!”

Người đàn ông bóp chặt cặp mông đẫy đà của cô, bắt đầu điên cuồng thọc vào rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt bị động tác mạnh bạo này bắn tung tóe khắp nơi khiến cả trên bụng nhỏ hai đều ướt sũng.

“Tiểu bức thật chặt ~~ còn ướt ~~ úc ~~ Doanh Doanh ~~ con gái bảo bối~~ ba ba thao ngươi có sướиɠ không?” Anh ta đỡ hai chân của cô gái nhỏ, càng làm càng hưng phấn, mồ hôi như hạt đầu chảy từ trên đầu xuống, hiển nhiên là rất thích thú.