Em Không Ngại Anh Vừa Xấu Lại Mù

Chương 16

Buổi tối khi đi ngủ, Tô Duyệt ngồi ở trên sô pha, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm giường lớn màu xám đậm .

trước đó tuy rằng cô đưa ra yêu cầu muốn lên giường lớn ngủ , nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì cô vẫn không có can đảm, dù sao cô cũng chưa từng nếm thử việc cùng giường với một người khác giới .

Trong phòng thực an tĩnh, Giang Từ đã mặc áo ngủ đen, anh giống như bình thường thẳng tắp nằm trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.

“anh chừa một chút chỗ cho tôi đi.” Tô Duyệt cắn cắn môi, nhìn người nằm chính giữa giường , cô nhịn không được mở miệng. Nói xong liền cấp ôm lấy gối từ trên sô pha chạy nhanh đi qua đó, sợ hãi việc đêm nay lại phải ngủ sô pha.

đôi mắt Giang Từ nhắm lại, kéo kéo khóe miệng, “ Tôi cho rằng cô không có lá gan đi lên giường ngủ chứ.”

Tô Duyệt ôm gối, mặt có điểm nóng lên, cô xác thật có chút khϊếp đảm, nhưng nghĩ nghĩ, anh là một người mù, chẳng lẽ còn có thể làm gì cô được chứ? Bất quá nghĩ như vậy, nhưng cô không dám nói ra miệng.

Tô Duyệt đang muốn nói cái gì thì người trên giường cười nhạo một tiếng, hắn lười biếng mà ngáp một cái, thanh âm trầm thấp trong căn phòng an tĩnh phát ra dị thường rõ ràng, “ Cô lớn lên xấu như vậy , chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ làm gì với cô sao?”

Tô Duyệt: “......”

Một người mù bị hủy dung thế nhưng còn ghét bỏ một người béo xấu?

Tô Duyệt hít sâu một hơi, cô đem gối ném ở trên giường, đá rơi dép lê trên chân rồi bò lên giường. Tô Duyệt có điểm tức giận lại có điểm ủy khuất, cô trước kia thật xinh đẹp, dựa vào một khuôn mặt cơ hồ hoành hành ngang dọc giới giải trí, không ít nữ minh tinh thấy cô đều sẽ nghiến răng nghiến lợi, dù sao nếu cô xuất hiện chắc chắn sẽ làm lu mờ sự nổi bật của các cô ta.

Hiện tại, cô thế nhưng bị ghét bỏ lớn lên xấu.

Tô Duyệt đột nhiên cong lưng, tiến đến bên tai Giang Từ , thanh âm mềm mại mang theo tràn đầy sự không phục, “ Tôi không xấu.”

Mùi hương từ mũi ập vào mặt, giây tiếp theo ,hơi thở ấm áp ướt mềm phun ở lỗ tai hắn, Giang Từ nguyên bản nhắm mắt, hiện tại đã mở ra từ lúc nào, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy, không có bất luận ánh sáng gì.

Nghe âm thanh không phục đó, anh nhướng mày, vết sẹo trên mặt bên trái ở dưới ánh đèn mờ nhạt, rút đi vài phần dữ tợn. “ đôi mắt tôi mù, nhưng là tôi không có điếc.” trước khi hắn cưới Tô Duyệt, không ít người đều thay hắn cảm thấy tiếc hận, vị hôn thê xinh đẹp gả cho em trai, mà hắn phải cưới một người phụ nữ xấu xí.

Tô Duyệt tức giận đến gương mặt phồng lên, khuôn mặt càng thêm tròn. Người đàn ông này như thế nào ác độc như vậy , thật đáng giận a, biết đó là chỗ yếu của người ta còn cố ý chọc vào!

“ Tôi hiện tại xấu, không đại biểu tôi vẫn luôn luôn xấu.” Tô Duyệt nghĩ đến trước đó không thể hiểu được mà giảm đi mười cân thì thanh âm nhiều thêm vài phần đúng lý hợp tình, “Chờ tôi giảm béo xong thì cũng sẽ thật xinh đẹp.”

lông mi Giang Từ nhẹ rung, thanh âm lãnh đạm: “Không sao cả, dù sao tôi mắt mù, cô cũng nên cảm thấy may mắn là mắt tôi mù đi.” Nói xong, hắn nhắm mắt lại, không hề để ý tới Tô Duyệt.

mắt bị mù, hắn còn tự hào thế cơ?

Tô Duyệt buồn bực mà đem gối đặt ở bên cạnh Giang Từ , nhìn nhìn, cô đem gối dịch ra một chút, cách Giang Từ rất xa. Cô thật cẩn thận mà nằm xuống, nệm không mềm, nhưng tổng thể so với việc nằm ở trên sô pha thì thoải mái hơn nhiều.

Cô thoả mãn hít một hơi dài, sau đó nhắm mắt lại thϊếp đi.

Mới đầu, Tô Duyệt cho rằng bên cạnh mình là một người đàn ông cô sẽ ngủ không được, không lường trước được, trước sau không đến mười phút cô đã có thể đi vào giấc ngủ.

Giấc ngủ của Giang Từ luôn luôn đều thực nông, khi anh bị đồ vật mềm như bông quấn lên thì liền tỉnh lại. mùi sữa nhàn nhạt, trong đêm khuya a

được càng rõ ràng, là Tô Duyệt trên người hương vị.

Tay nàng ôm hắn, vùi đầu ở hắn ngực.

Giang Từ mở to mắt, một đôi đen nhánh đôi mắt đối với trần nhà, bên trong không có bất luận cái gì tiêu cự. Từ lần đầu tiên ngửi được Tô Duyệt trên người mùi thơm của cơ thể khi, hắn liền phát hiện, hắn thực thích loại này hương vị. Trừ bỏ hắn chủ khám bác sĩ, không có người biết, hắn đôi mắt sẽ thường thường đau đớn. Đặc biệt là ngủ thời điểm, hắn thường xuyên bị đau tỉnh.

Mà ngày đó buổi tối, hắn nghe thấy Tô Duyệt trên người mùi hương sau, hắn thế nhưng một đêm ngủ yên.

Giang Từ kéo kéo khóe miệng, trực tiếp duỗi tay đem cánh tay đang ôm chặt eo anh bỏ ra, cánh tay thịt thịt, mềm mại, hừ, cái người phụ nữ mập mạp này .

Anh đẩy ra cái đầu đang chôn ở ngực mình, sau đó xoay người đưa lưng về phía Tô Duyệt.

Cho dù hắn thích mùi hương trên người cô thì cũng không phải lý do cô có thể chiếm tiện nghi của anh!

Trong lúc ngủ mơ, Tô Duyệt ngủ cũng không được an ổn.