Cố Liên có đôi khi sẽ cảm thấy, Cố Tu Niên tựa như một cỗ máy làm việc vô tình, hắn nắm trong tay một đế chế thương nghiệp khổng lồ, mỗi ngày mở mắt ra là sẽ bắt đầu làm việc, thời gian dành cho người trong nhà, cơ hồ là bằng không.
Một cuộc sống bận rộn và nhàm chán như vậy, chăng lẽ là hắn sẽ không cảm thấy nhàm chán và mệt mỏi hay sao?
Hắn đứng một mình trên những tầng mây cao chót vót, hắn cũng không cảm thấy cô đơn hay sao?
Cố Liên nhịn không được phỏng đoán, Cố Tu Niên cao cao tại thượng đến như vậy, có phải vĩnh viễn sẽ không rơi xuống thần đàn hay không?
Là doanh nghiệp hàng đầu lớn nhất của thành phố N, tòa cao tầng của Cố thị nằm ở trung tâm đô thị rộng rãi và phồn hoa nhất thành phố N, là một trong những công trình mang tính biểu tượng nổi danh.
Khi Cố Liên cùng bạn bè đi dạo phố, sẽ thường xuyên đi dạo qua bên này, nhưng số lần cô đến văn phòng Cố Tu Niên lại rất ít, cô thật sự sợ hãi người ba này của chính mình.
Tuy rằng ít người đến, nhưng Cố Liên cũng không xa lạ gì với văn phòng của ba cô, đây là văn phòng rộng rãi và khí phái nhất mà cô từng gặp, đứng trước cửa sổ sát đất, có thể nhìn ra hơn phân nửa thành phố, có loại cảm giác như là đứng trên một ngọn núi non nhỏ nhìn về phía xa.
Có lẽ Cố Tu Niên cũng rất hưởng thụ loại cảm giác đứng trên tầng mây cao, quan sát chúng sinh đi.
Cố Tu Niên thật sự rất bận rộn, vừa đến văn phòng không bao lâu, hắn liền phải đi họp, trước khi đi còn gọi một nữ trợ lý tới, bảo cô ấy chuẩn bị chút món bánh ngọt tráng miệng cho Cố Liên, bởi vì trước khi ra khỏi cửa, Cố Liên chỉ ăn vài miếng trong bữa sáng.
Trong người của Cố Liên thật sự không thể gợi lên một chút hào hứng, cho dù chị nữ trợ lý mua cho cô món tráng miệng nổi tiếng nhất, cô cũng không thèm ăn, ôm điện thoại nhắn tin cho Hứa Kỳ Kỳ, kể khổ với cô.
Hứa Kỳ Kỳ vẫn là thái độ kia, muốn Cố Liên chủ động làm nũng với ba cô, hoặc là làm phiền hắn, phiền đến mức hắn đưa Cố Liên về nhà.
Cố Liên nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Hứa Kỳ Kỳ, cuối cùng kết luận: Cô không dám...
"Rốt cuộc cậu làm nũng với ba cậu như thế nào?"
Cố Liên tò mò hỏi Hứa Kỳ Kỳ.
Trong ấn tượng của cô, quan hệ cha con giữa Hứa Kỳ Kỳ và ba của cô ấy vô cùng hòa hợp, cô cũng có chút hâm mộ cô ấy.
Hứa Kì Kì nói: "Cứ như vậy a, nói chuyện làm nũng với hắn một chút, ngữ khí yếu ớt nhu nhược một chút, ngồi trên đùi của hắn cọ cọ một chút, bảo đảm hắn sẽ chịu không nổi."
Cố Liên tỏ vẻ nghi hoặc: "Ngồi trên đùi của hắn cọ cọ một chút là có ý tứ gì?"
"Ai nha, nam nhân không phải đều như vậy sao? Chỉ cần làm cho tâm tình của hắn sung sướиɠ một chút, cái gì đều cũng sẽ đáp ứng. "
Hứa Kỳ Kỳ nói là đương nhiên, Cố Liên lại cảm thấy có chỗ kỳ quái, làm nũng với ba mình, vì sao phải cọ chân?
Sau đó Hứa Kỳ Kỳ liền đem chuyện này chuyển sang một đề tài khác, Cố Liên cũng không tìm hiểu sâu về việc này nữa.