Trúc Mã Là Thẳng A, Ta Nên Làm Cái Gì Bây Giờ?

Chương 2

Tắm xong, Dung Miên vừa lau tóc vừa đi ra phòng ngủ.

Mở ra thiết bị đầu cuối tìm tới tên của Dung Thời, ngón tay ngừng lại một lát, sau đó chuyển sang tìm một cái tên khác.

【 Thần ca, em tới trường học rồi. Phiền anh chuyển lời cho anh trai em, nói anh ấy đừng lo lắng. 】

Tin tức gửi đi không bao lâu, thiết bị đầu cuối rung lên. Trên màn hình hiển thị tên người gọi tới —— Trần Thần, phó quan chỉ huy quân đoàn đệ nhất.

Video được kết nối, trên màn hình hiện lên một góc quân hạm chỉ huy. Nam beta mặc quân trang, mày kiếm mắt sáng đứng trước màn hình.

“Tới trường học rồi sao?” Khuôn mặt vốn nghiêm túc của Trần Thần nhiều hơn một chút ý cười.

Dung Miên chào hỏi: “Em đang ở ký túc xá, có phải anh trai em đang mở họp không?”

Trần Thần chỉnh hướng camera, trên màn hình xuất hiện một cái bàn hội nghị bầu dục. Hắn nhỏ giọng: “Anh trai em đang dạy bảo nhóm lão Lưu, em nhìn bầu không khí này mà xem, anh cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.”

Dung Miên bị hắn chọc cười, vừa định mở miệng liền nghe bên kia truyền tới giọng nói anh trai. “Lão Trần, lại đây.”

“Vâng!”

Sống lưng Trần Thần kéo thẳng, nhanh chóng trở lại phòng họp.

Theo màn ảnh kéo lại gần, cách màn hình đều có thể cảm nhận được bầu không khí đầy áp lực trong phòng hội nghị, mấy quân nhân ngày thường tùy tiện đùa giỡn lúc này không dám hó hé, mỗi người đều cúi đầu, kẹp chặt cái đuôi của mình lại.

“Ai gọi tới mà quan trọng vậy?” Giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ uy nghiêm của thượng vị giả. Dung Miên nhìn qua, Alpha cao lớn, thân mặc quân phục thiếu tướng ngồi ở đầu bàn, ngũ quan lạnh lùng có vài phần giống cậu, chẳng qua lúc này biểu tình so với bình thường nghiêm túc hơn rất nhiều. Đây là anh trai lớn hơn 14 tuổi của cậu, Dung Thời.

Trần Thần vội vàng báo cáo: “Là Miên Miên gọi tới báo bình an.”

Dung Thời dừng lại một chút, mặt mày lập tức nhu hòa hơn không ít.

“Tắt rồi?”

“Không có!”

Trần Thần đem thiết bị đưa tới trước mặt lão đại, “Miên Miên nói muốn gặp ngài, không nghe được giọng nói của ngài thì không chịu tắt.”

Thu được ánh mắt ám chỉ của Trần Thần, Dung Miên: “……” Cậu có sao?

Dung Thời: “Thân thể thế nào rồi?”

Anh trai hỏi chuyện, Dung Miên không tự giác ngồi thẳng lên một chút.

“Thực tốt, có thể tay không bóp chết tiểu quái thú.”

Mới vừa nói xong, cậu nghe thấy bên bàn hội nghị bên kia truyền đến vài tiếng cười trộm, nhưng dưới áp lực của trưởng quan, mặt mũi nghẹn đến mức đỏ bừng. Thấy biểu tình không tin của Dung Thời, Dung Miên thò tay ra bắt lấy 01 đưa ra trước màn hình.

“Không tin thì anh hỏi nó.”

01 đang ôm một khối đá năng lượng cọ cọ, trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt chủ nhân, sợ tới mức lập tức đem đá năng lượng giấu ra sau lưng.

“Tiểu, tiểu chủ nhân nói đều là sự thật!”

Dung Miên: “Anh xem, có khi nào em lừa gạt anh đâu?”

Dung Thời: “……”

Thấy bộ dáng tươi cười của Dung Miên, Dung Thời há miệng thở dốc, đem lời định nói nuốt trở vào trong bụng.

“Về sau mỗi cuối tuần đi qua chỗ giáo sư Tần làm kiểm tra thân thể, nếu như tới thứ hai mà trên bàn anh không có báo cáo kiểm tra vậy anh lập tức giúp em xin tạm nghỉ học.”

Giáo sư Tần, Tần Lâm, là bạn lữ của Thiên Phàm, là viện trưởng viện nghiên cứu sinh vật trung ương.

Dung Miên: “…… Học sinh mới có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian rảnh.”

Dung Thời: “Em lập tức trở về Đế Đô Tinh hay là mỗi tuần đều đi kiểm tra?”

Dung Miên: “Anh……”

Dung Thời: “Chuyện này không cần thương lượng, anh sẽ không nhượng bộ.”

Dung Miên: “……”

Anh đúng là anh ruột của em sao?

Mới nói chuyện mấy câu, ngoài cửa phòng họp có mấy quân nhân đứng chờ báo cáo công tác.

Thấy Dung Thời muốn cắt đứt, Dung Miên vội vàng nói: “Em còn có việc muốn hỏi Thần ca.”

Dung Thời dừng tay lại, ý bảo Trần Thần đi ra ngoài nói chuyện.

“Lão đại thực sự lo lắng cho thân thể của em, chính là kiểu nói chuyện của anh ấy là như vậy.” Đi ra khỏi phòng họp, Trần Thần thấp giọng nói.

Dung Miên đem khăn lông ném sang một bên, cười nói: “Em biết.”

Tình huống của cậu ở đời trước so với hiện tại càng nghiêm trọng hơn. Bởi vì vẫn luôn không tìm được thuốc, 18 tuổi, lần đầu tiên tiến vào kỳ phát tình, tin tức tố trực tiếp bùng nổ. Nguyên bản thân thể cậu đã rất yếu, lại truyền tới tin tức anh trai chết trận, hết thảy những chuyện này đem cậu đánh sập. Chẳng sợ sau này nằm ở khoang ngủ đông mười năm, lấy trình độ chữa bệnh lúc bấy giờ cũng như cũ không cứu được cậu. Sau trọng sinh trở về, anh trai vẫn luôn để ý tới căn bệnh của cậu. Hiện tại cách thời gian phát bệnh của đời trước còn lại 35 ngày, anh trai khẩn trương như vậy cũng thực bình thường.

“Không nói chuyện này nữa.”

Nhìn thấy cửa khoang chỉ huy mở ra, Dung Miên nhịn không được thúc giục: “Thần ca, nhanh lên, nhanh lên.”

“Gấp gáp như vậy sao?”

Trần Thần cười, bước ra khỏi khoang chỉ huy, dọc theo hành lang kim loại nhỏ hướng tới khoang chế tạo cơ giáp.

Dung Miên: “Ba tháng rồi không gặp.”

Cánh cửa kim loại thật lớn chậm rãi mở ra, bên trong là không gian rộng lớn chứa các loại cơ giáp kích cỡ khác nhau, rất nhiều duy tu sư mặc đồng phục đang bận rộn. Theo thông lệ, các cơ giáp thường xuyên được bảo trì, hoặc là cơ giáp mới từ chiến trường trở về đều được đưa tới đại sảnh này chờ đợi đội ngũ duy tu sư kiểm tra. Từ hành lang nhỏ bên hông đi xuyên qua, thấy hai mắt Dung Miên sáng lấp lánh, Trần Thần hỏi: “Được điều khiển cơ giáp chưa?”

Dung Miên chống cằm lắc đầu: “Anh trai em nói kỹ thuật của em quá cùi bắp, còn chưa thực sự khống chế được cơ giáp.”

Trần Thần khó hiểu: “Anh nhớ rõ em chơi tinh chiến không tồi mà.”

Tinh chiến là một loại game online thực tế ảo, cung cấp các loại hình game bắt chước chiến đấu, trong đó bao hàm cả cơ giáp chiến, nếu như kết nối với thần kinh cảm giác có thể cảm nhận được trăm phần trăm giống đang diễn ra ngoài thực tế.

Dung Miên: “Miễn cưỡng có thể đối kháng được với anh trai em hơn nửa giờ.”

Trần Thần liều mạng cũng chỉ có thể đối kháng được hai mươi phút: “……”

Xuyên qua hết đại sảnh, hắn đi tới trước một căn phòng. “Đây là phòng làm việc của cậu ấy.”

Thiết bị đầu cuối lướt qua khu vực cảm ứng trước cửa, thực mau liền vang lên tiếng nhắc nhở của AI Xi Vưu.

【 cơ giới sư đang làm việc, chạy tới chỗ nào khác chơi đi. 】

Trần Thần: “……”

“Tiểu tử này lại tùy tiện bóp méo trình tự AI.”

Đầu Trần Thần có chút to ra, bất đắc dĩ nói, “Tôi có việc tìm cậu ta.”

Xi Vưu: 【 thiên vương lấp mặt đất. 】

Trần Thần: “……”

Dung Miên: “……”

Trần Thần chịu đựng thẹn thùng, gian nan mở miệng: “Bảo, bảo tháp trấn hà yêu.”

Xi Vưu: 【 hẹn gặp lại. 】

Trần Thần: “……”

Hắn quay đầu nhìn về phía màn hình video, bất đắc dĩ nói: “Em đừng có gấp, để anh nhắn tin cho cậu ta.”

“Chờ một chút.”

Dung Miên nghĩ nghĩ, giọng nói lớn hơn một chút truyền qua: “Heo con bắt thỏ thỏ.”

Xi Vưu: 【ok, người một nhà. 】

Cửa kim loại theo tiếng nói mở ra.

Trần Thần: “……”

Dung Miên: “……”

Ám hiệu chơi qua hồi năm tuổi, không nghĩ tới cậu ấy còn nhớ rõ.

Phòng làm việc so với tưởng tượng của Dung Miên thì lớn hơn nhiều, bày biện tương đối đơn giản, dựa sát tường có một cái kệ chất đống các loại linh kiện kim loại khác nhau, ở giữa có mấy cánh tay máy móc loại nhỏ giắt các loại phụ kiện cơ giáp. Bên kia bày một cái bàn làm việc lớn chừng 4, 5 mét, một thiếu niên Alpha tay đang cầm dụng cụ, chuyên chú lắp ráp linh kiện. Hắn thân hình cao lớn, mặc đồ bảo hộ màu xanh lục, ống quần cùng ống tay áo tùy ý cuốn lên, trên quần áo dính không ít dầu mỡ.

Tầm mắt Dung Miên đυ.ng tới đầu tóc vàng kia, dừng lại trên cặp mắt xinh đẹp đào hoa của người nọ. Ba tháng không gặp, giống như lại lớn thêm một chút.

Dung Miên: “Cậu ấy thực gầy, mấy tháng này cường độ làm việc rất lớn sao?”

“Cuối năm trước mới nghiên cứu ra hệ liệt cơ giáp KL_17, cậu ấy là người chủ trì của nghiên cứu phát minh này, hết thảy các số liệu nghiên cứu đều phải do cậu ấy tự mình xem qua, lão đại cũng không an bài cho cậu ấy nhiệm vụ gì khác.”

Trần Thần vòng qua mấy cánh tay máy móc, hướng đi vào bên trong, “Bất quá cậu ấy giống như rất bận, cơ bản đều ngốc ở trong phòng làm việc.”

Trần Thần không cố ý phóng nhẹ bước chân nhưng thiếu niên Alpha lại hoàn toàn trầm mê với công việc, căn bản không để ý có người tiến vào.

“Đại Dương Tử —— Dương Dương —— Tống Dương?”

Trần Thần kêu lên vài tiếng, không có ai phản ứng lại hắn. Hắn hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Miên Miên tới rồi ~”

“Cậu ấy ở bên Học Phủ Tinh.”

Vừa nãy kêu như thế nào cũng không phản ứng, hiện giờ chậm rì rì nói chuyện, “Nếu anh rảnh rỗi không có việc gì làm thì giúp em hủy hai kiện linh kiện kia đi.”

“Coca.”

Vừa nghe giọng nói kia, Tống Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh thực tế ảo của Dung Miên đứng ở đối diện bàn làm việc.

“Miên Miên?”

Dung Miên: “Không quấy rầy cậu chứ?”

Tống Dương buông linh kiện trong tay ra, đi đến bên cạnh cậu: “Cậu tới trường học rồi sao? Mới vừa tắm xong à? Sao không lau tóc cho khô đi?”

Dung Miên: “Mở điều hòa không khí rồi, không lạnh.”

Cậu đem người nhìn từ đầu đến chân, đánh giá một lần: “Lại cao thêm rồi.”

Tống Dương giơ tay, ở đỉnh đầu khoa tay múa chân một chút. “Lúc trước tớ cao tới chỗ lông mày, hiện giờ tới đây.”

Dung Miên: “Tớ cũng cao hơn.”

Dư quang thoáng nhìn qua Trần Thần đang đứng một bên khoanh tay, mỉm cười, Tống Dương nhìn hắn, lại nhìn Dung Miên, nghiêm túc nói: “Xác thật là cao hơn.”

Ý cười trên mặt Trần Thần đột nhiên cứng đờ: “……” Cho nên nãy giờ hắn là vật tham chiếu sao?

Tống Dương tùy ý ngồi dựa vào bàn làm việc, thò ra một đôi chân dài: “Trách không được gần đây buổi tối đi ngủ đầu gối tớ liền đau, tớ còn tưởng rằng mình bị phong thấp.”

Dung Miên: “……”

Phong thấp sao?

Cậu nghiêm túc?

Tống Dương có chút ủy khuất: “Có đôi khi đau đến mức không ngủ được.”

Dung Miên nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thần: “Thần ca, chút chiều anh dẫn cậu ấy tới quân y nhìn một chút, lấy chút thuốc.”

Trần Thần đang muốn mở miệng liền bị Tống Dương giành trước. “Tớ đã làm huấn luyện kháng dược, uống thuốc vào không có tác dụng gì.”

Dung Miên đã quên mất chuyện này, nghĩ nghĩ: “Vậy thử chườm nóng xem sao?”

Tống Dương: “Tớ không làm đâu.”

Thiên tài đại khái đều là cực đoan, Tống Dương đem tất cả tinh lực dừng trên chuyện đùa nghịch máy móc, ở những mặt khác lại mất đi rất nhiều, tỷ như kỹ năng sinh hoạt cơ bản. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Dung Miên đối với chuyện này đã tập mãi thành thói quen.

“Vậy chờ tới lúc cậu tới trường học, tớ đắp giúp cậu?” Dung Miên nói.

Tống Dương gật gật đầu: “Ừ.”

Trần Thần ở một bên nhìn: “……”

Miên Miên, em không cảm thấy có chỗ nào đó không đúng sao?

Dung Miên: “Ngày mai là điển lễ khai giảng, cậu tới kịp không? Không được thì nói, tớ chào hỏi với Thiên Phàm gia gia trước một chút.”

Tống Dương nghiêng đầu hỏi Trần Thần: “Hiện tại chúng ta đến chỗ nào rồi?”

Trần Thần: “Hiện tại quân đoàn đang ở Tòa Tiên Nữ, chờ tới điểm dừng bước nhảy không gian kế tiếp anh sẽ sắp xếp đưa em tới Học Phủ Tinh, hẳn có thể đuổi kịp điển lễ khai giảng.”

“Vậy là được rồi.”

Dung Miên nhìn thoáng qua thời gian, không sai biệt lắm nên đi ra ngoài rồi. Trước khi tới trường quân đội, cậu đã có hẹn với Thiên Phàm gia gia, nếu vẫn luôn không đi, lão nhân gia lại lo lắng.

Dung Miên nhìn về phía Tống Dương: “Cậu cứ vội vàng trước đi, ngày mai ——”

“Tê ——”

Tống Dương đột nhiên che lại tay phải, hít hà một hơi.

Dung Miên thay đổi sắc mặt: “Tay cậu làm sao vậy?”

Tống Dương: “Đυ.ng trúng rồi.”

Trên bàn làm việc chất thật nhiều linh kiện làm việc, có rất nhiều loại sắc bén, nếu không cẩn thận đυ.ng trúng liền bị thương. Dung Miên bước gần lại hai bước, muốn kéo tay hắn lại nhìn thử, đáng tiếc hiện giờ cậu chỉ là hình ảnh thực tế, tay trực tiếp xuyên qua.

“Để tớ nhìn xem.”

Tống Dương đưa tay tới trước mặt cậu, mỗi đầu ngón tay cậu đều nhìn cẩn thận nhưng không nhìn thấy miệng vết thương.

Dung Miên: “Đau ở đâu?”

Tống Dương chỉ vào ngón trỏ tay phải: “Chỗ này.”

Dung Miên: “Không nhìn thấy được miệng vết thương.”

Tống Dương: “Cậu nhìn kỹ.”

Thật sự cho rằng ngón tay Tống Dương bị thương, Trần Thần cầm theo hòm thuốc chạy tới, liền nhìn thấy hai thiếu niên đầu dựa gần đầu, Dung Miên đối diện ngón tay Tống Dương thổi thổi khí.

Trần Thần: “……”

Lão đại đề phòng tiểu tử này là có đạo lý a.